Mướn Chồng

Chương 282 :

Ngày đăng: 14:54 18/04/20


Quân không bao giờ ăn sáng. Buổi sáng nào trước khi đến công ty, Quân cũng đến một quán quen uống cà phê. Nhưng kể từ khi yêu Diễm, Quân đã từ bỏ thói quen của mình. Quân thường xuyên ăn sáng, và ít khi từ bỏ bữa sáng. Quân thấy bữa sáng rất quan trọng đối với sức khỏe của mình. 



Đang ăn cơm. Diễm giật mình, điện thoại Diễm đang hát một bài ca giáng sinh. Diễm lúng túng nhìn số điện thoại trên màn hinh. John đang gọi cho Diễm.



Quân nhìn khuôn mặt lúng túng và lo sợ của vợ. Không cần phải đoán, Quân cũng biết người đang gọi cho Diễm là ai. Quân không còn hứng thú ăn sáng nữa.



Diễm vội đứng dậy. Bịt tai vào ống nghe, Diễm nói.



_Anh và con cứ ăn sáng đi. Em ra đây nghe điện thoại một chút.



Quân cau có.



_Cô không thể nghe điện thoại ở đây được sao? Hay cô có chuyện gì dấu tôi?



Diễm khổ sở nói.



_Em không có chuyện gì dấu anh cả. Anh đừng nghi ngờ lung tung. Em không nghe điện thoại ở đây vì không muốn làm phiền anh và con ăn cơm thế thôi.



Diễm đứng dậy. Vừa đi ra ngoài sân, Diễm vừa nói.



_Chào anh! anh gọi điện cho em sớm thế này có chuyện gì cần nói không?



_Hôm nay anh bắt đầu tổ chức triễn lãm. Em có thể đến giúp anh chứ?



Diễm mỉm cười.



_Sao lại không? Em rất vui lòng khi được giúp anh.



John vui mừng.



_Cảm ơn em. Nếu không có em, anh không biết phải xoay sở thế nào.



_Anh đừng nói thế. Anh là một họa sĩ tài năng. Em có làm gì được cho anh đâu.



_Nghe em nói anh thấy chúng ta xa cách quá. Dù sao chúng ta cũng đã là bạn thân hơn bốn năm rồi đúng không?



Diễm che miệng cười.



_Anh nói đúng. Nếu anh cần em làm gì cho anh. Anh cứ nói cho em biết. Em sẵn lòng giúp anh.




_Anh Quân đã tìm ra được chứng cứ chứng mình Jenny và chị Maraget lấy tác phẩm văn học của em. Anh ấy quyết định sẽ kiện họ ra tòa.



_Em có muốn làm điều đó không?



_Em không muốn họ đi tù vì em. Em chỉ cần Jenny lên tiếng xin lỗi và đính chính lại tác phẩm đó là của em là được rồi.



John chăm chú nhìn Diễm.



_Anh không biết chồng em có chịu tha cho họ không nhưng anh tin là anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Jenny và Maraget đâu. Anh ta quá yêu em nên sẽ không chấp nhận được sự thật họ đang làm tổn thương em.



_Em có bị làm sao đâu. Mặc dù em giận họ vì họ đã lấy tác phẩm của em, rồi đem đi in ấn và phát hành mà không hỏi xin em từ trước nhưng em không muốn họ kết thúc mấy năm cuộc đời trong tù.



John mỉm cười thú vị.



_Em hãy cầu xin chồng em. Họ có được tha sớm hay không đều phụ thuộc vào em.



Diễm buồn rầu nói.



_Em đã cầu xin rồi nhưng anh ấy không chịu nghe theo lời em.



John nheo mắt đáp.



_Em chỉ cầu xin bằng lời nói xuông thôi sao? Em phải dùng hành động chứ?



Diễm ngây thơ hỏi.



_Anh có thể cho một ví dụ cụ thể không?



John ghé sát vào tai Diễm.



_Anh tưởng em phải biết rõ hơn anh chứ? Hay là em cần anh phải dạy em?



Diễm đánh mạnh vào người John. Mặt Diễm đỏ như gấc chín vì ngượng. 



_Xoảng!



Diễm và John giật mình ngước mắt nhìn người đang đứng trước cửa. Mặt Diễm tái mét vì kinh hoàng. Diễm không ngờ Quân lại xuất hiện đúng vào lúc này. Bây giờ dù Diễm có mười cái miệng cũng không thể biện hộ cho những hành động vừa rồi. Dù Diễm và John chỉ trêu đùa nhau như hai người bạn nhưng Quân lại không nghĩ thế. Quân tưởng họ vừa hôn nhau, vừa thì thầm những lời âu yếm nên Diễm mới sung sướng cười đùa và đỏ bừng mặt như thế kia.