Mướn Chồng
Chương 296 :
Ngày đăng: 14:54 18/04/20
Diễm cáu.
_Tôi bảo anh buông tôi ra. Tôi đã mệt rồi, tôi muốn đi ngủ.
Quân cau có.
_Cô im miệng đi. Tôi không muốn ông quản gia và bà Hoa nghe thấy.
_Anh nghĩ rằng việc anh bỏ đi suốt cả tuần không về có thể dấu được họ hay sao?
Quân đe dọa.
_Nếu cô còn dám nói thêm một câu nào nữa hay đòi đi ra ngoài kia ngủ dù có phải trói cô ở lại đây tôi cũng làm.
Diễm biết Quân nói là sẽ làm nên im lặng không còn dám cựa quậy hay đòi đi đâu nữa. Quân thấy Diễm đã nằm im, yên tâm là Diễm đã chịu nghe lời mình. Quân nằm xuống bên cạnh Diễm.
Diễm nằm sát vào cạnh bờ tường. Chiếc giường rất rộng. Đối với chiếc giường này bốn người nằm vẫn còn rộng. Hai vợ chồng mỗi người nằm một chỗ, khoảng cách giữa họ dường như ngày càng tăng lên.
Diễm không tài nào ngủ được. Nước mắt làm ướt đẫm gối. Diễm quyết định sẽ bay về Việt nam sớm. Ở lại đây chỉ khiến Diễm thêm buồn đau thêm. Quân là một người cố chấp và bảo thủ. Quân luôn thích kiểm soát người khác, nên khi Diễm bỏ đi, Quân không thể nào tha thứ cho Diễm. Quân đang hận Diễm, đang muốn trừng phạt Diễm.
Quân càng yêu Diễm nhiều bao nhiêu thì lại càng hận Diễm nhiều bấy nhiêu. Giữa yêu và hận luôn khiến Quân nhức nhối và khó chịu. mỗi lúc nghĩ đến hành vi bỏ đi của Diễm. Quân chỉ muốn trừng phạt và hành hạ Diễm nhưng thấy Diễm buồn và khóc. Quân lại thấy nao lòng.
Sáng hôm sau, Diễm dậy muộn hơn mọi khi. Mất cả đêm không ngủ được, lại khóc và nghĩ quá nhiều, mắt Diễm sưng đỏ. Diễm không muốn ai nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của mình nên Diễm không cùng ăn sáng với mọi người.
Thằng bé lâu không được gặp Quân nên nó vui mừng ôm lấy cổ Quân và nói chuyện không ngừng.
Quân cảm thấy có lỗi với thằng bé. Tuy giận Diễm nhưng thằng bé vô tội, nó còn quá nhỏ, nó cần có một gia đình đúng nghĩa và yêu thương nhau không phải một gia đình lúc nào cũng có chiến tranh nóng và chiến tranh lạnh.
Vừa ăn sáng, Quân vừa hỏi thằng bé.
_Con có muốn về Việt nam không?
_Dạ, có ạ. Thế bao giờ thì chúng ta đi?
_Bố đã lo hết thủ tục rồi. Chiều nay chúng ta sẽ bay.
Thằng bé reo lên.
Diễm lách người, Diễm cố đi qua chỗ Quân đứng. Quân nắm lấy tay Diễm.
_Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên bắt ép cô đi vội vã như thế này.
Diễm thở dài.
_Anh đừng nói nữa. Dù bây giờ anh có nói chúng ta cũng đang bay rồi.
Diễm run rẩy đi về chỗ ngồi. Thằng bé quay xuống hỏi.
_Mẹ không sao chứ? Mặt mẹ xanh lắm.
Diễm gượng cười.
_Cảm ơn con. Mẹ không sao.
_Mẹ có cần đổi chỗ không?
_Con cứ ngồi ở đấy đi. Mẹ không muốn đổi chỗ.
Thằng bé nài nỉ.
_Thôi mà mẹ. Mẹ lên đây ngồi cùng với bố đi. Để bố chăm sóc mẹ con mới yên tâm.
Bà Hoa nói thêm vào.
_Cháu nghe lời thằng bé đi. Lên ngồi với cậu ấy đi.
Diễm mệt mỏi nói.
_Cháu ngồi đây cũng được rồi. Không cần phải bày vẽ thế đâu.
Quân nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Diễm. Nhìn cơ thể mệt mỏi và ốm yếu của Diễm. Quân bất nhẫn nói.
_Em lên đây đi.