Mướn Chồng

Chương 298 :

Ngày đăng: 14:54 18/04/20


Bà Phương cuối cùng cũng phải đi. Bà cũng muốn nhìn thấy mặt thằng cháu trai. Tuy nói rằng không muốn nhìn nhận mẹ con Diễm nhưng bà đã lén xen ảnh của thằng bé. Ngay cái nhìn đầu tiên, bà đã thích khuôn mặt và nụ cười của thằng bé.



Một thằng bé có vẻ đẹp và nụ cười của một thiên thần, làm sao bà Phương không yêu cho được. Bà tự nhủ là mặc dù không thích mẹ con Diễm nhưng thằng bé là cháu nội của bà, bà không thể phủ nhận được điều đó. Bà vốn là người trọng tình thân nên bà không muốn thằng bé phải sống lang thang ngoài đường. Bà có thể yêu không mẹ nó nhưng tuyệt đối không để thằng bé đi theo Diễm. Bà sẽ tìm đủ mọi cách để giữ thằng bé lại.



Gia đình Trường cũng ra sân bay đón Diễm và thằng bé. Trường nhìn thấy vợ chồng ông Trương. Mặc dù không thích, không muốn nói chuyện với bà Phương. Nhưng Trường nghĩ vì bây giờ Diễm đã trở thành con dâu của họ nên Trường đành phải đến chào. Ông Trương niềm nở nói chuyện với Trường. 



Bà Phương chỉ nói vài câu rồi im lặng. Mối quan hệ giữa Trường và bà Phương vẫn không cải thiện gì. Trường ghét và căm hận bà Phương. 



Mọi đau khổ và bất hạnh đều do bà mà ra. Trường không thể tha thứ cho bà Phương vì điều đó. Hồng và con bé Diễm Lệ gật đầu chào ông bà Phương.



Bà Phương nhìn Diễm Lệ. Bà thích con bé. Con bé rất giống mẹ. Tự nhiên bà muốn có cháu, bà muốn được cùng cháu nội đi chơi, cùng nó làm nhiều việc của trẻ con. Bà đã cô đơn hơn năm năm nay. Quân ở bên Mỹ thỉnh thoảng mới về, còn ông Trương luôn tham gia công tác xã hội. Nếu có ở nhà, ông cũng lờ bà đi. Ông không làm sao lấy lại được cảm giác dành cho bà ngày xưa. Chính vì thế ông thấy hụt hẫng và tìm cách trốn chạy.



Kiên đã lấy vợ và đã mở được công ty riêng. Còn Bảo vẫn sống độc thân và vẫn chưa yêu một ai. Bảo yêu phá án hơn phải đi tìm hiểu ai đó. Hôm nay Bảo bận nên không thể đi đón Quân. Bảo kinh ngạc vì không ngờ được rằng sau năm năm, Quân và Diễm có thể tìm thấy nhau và càng kinh ngạc hơn khi biết họ đã có một đứa con trai năm tuổi. Bảo mừng cho hạnh phúc của Quân. Bảo cũng muốn gặp lại Diễm. Bảo muốn biết Diễm có thay đổi nhiều không? Hay là Diễm vẫn xinh đẹp giống như ngày xưa?



Bảo dù có tình cảm với Diễm nhưng chưa từng hy vọng vào có thể cùng Diễm nên đôi. Bảo biết trong lòng Diễm vẫn mãi chỉ có Quân, dù là ngày trước hay mai sau cũng thế. Điều này đã được chứng minh, dù họ có xa nhau năm năm, dù Quân không còn nhớ được gì, cuối cùng họ cũng về được bên nhau.



Gia đình Quân vừa bước ra khỏi cánh cửa màu trắng. Trường vui mừng kêu tên thằng bé.



_Chào cháu yêu! Có nhớ bác không?



Thằng bé reo lên.



_Chào bác Trường!



Nhìn nụ cười toe toét của thằng bé cả hai vợ chồng ông Trương đều kinh ngạc, sững sờ không ngờ thằng bé đẹp hơn bên ngoài nhiều. Từ cách nói chuyện, nụ cười, cử chỉ, điệu bộ của nó có nét gì đó rất giống Quân.



Ông Trương xúc động, mắt đỏ hoe. Cuối cùng ông cũng được gặp thằng cháu nội mà ông nhớ thương suốt hơn một tuần qua.



Thằng bé ôm chầm lấy Trường, ôm lấy Hồng và hôn má Diễm Lệ. Diễm đứng chết lặng một chỗ. Diễm không dám thở mạnh. Ánh mắt Diễm bắt gặp cái nhìn băng giá của bà Phương. Cả người đông cứng vì sợ và hãi. Diễm không biết nên nói gì với bà. Ngày trước chính Diễm đã tự nguyện ra đi và hứa sẽ không bao giờ xuất hiện hay làm phiền Quân. Thế mà bây giờ Diễm lại trở thành vợ của Quân. Diễm sợ bà sẽ không để cho mình sống yên vì điều này.



Ông Trương run giọng hỏi thằng bé.



_Cháu có nhận ra ông là ai không?


_Không được. Nếu ông nói cho cháu biết vào lúc này thì còn gì là bí mật nữa đúng không?



_Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ cố chờ đến đêm giáng sinh.



Trên đường về nhà. Thằng bé bám lấy ông Trương và bà Phương. Nó hết quay sang hỏi ông Trương rồi quay sang hỏi bà Phương. Ông Trương thỉnh thoảng lại cười to vì cách ăn nói dí dỏm của thằng bé. Bà Phương cố tỏ ra lạnh lùng nhưng đứng trước thằng bé thông minh và lém lỉnh này. Bà cũng dần dần có cảm tình với nó.



Quân đi cùng xe với ông bà Phương. Diễm đi cùng xe với gia đình Trường. Hồng lên tiếng hỏi.



_Em hạnh phúc chứ?



Diễm ấm ấp.



_Em…em hạnh phúc. Sao chị lại hỏi em câu đó?



Hồng mỉm cười nói.



_Em đừng nói dối. Có phải vợ chồng em vẫn còn chưa giải quyết được hết các khúc mắc trong quá khứ đúng không? Chị thấy đôi mắt em long lanh lệ, thấy khuôn mặt em lúc nào cũng ủ rột, buồn bã. Nếu em thực sự hài lòng với cuộc hôn nhân của mình, em phải có biểu hiện khác. Chị đã lấy anh trai em được năm năm, chị đang sống trong hạnh phúc nên chị có thể hiểu được cảm giác của em bây giờ?



Diễm im lặng không đáp. Lòng Diễm nặng trĩu buồn đau. Diễm không muốn Hồng nhắc lại chuyện này nên hỏi sang chuyện khác.



_Anh chị định khi nào bay về Úc?



Hồng quan sát Diễm. Biết cô em chồng không muốn nhắc đến nỗi đau của mình. Hồng tinh ý trả lời Diễm.



_Anh chị định khi nào đón giáng sinh ở đây xong, khoảng hai mươi tháng sáu, anh chị sẽ bay về Úc.



Diễm gượng cười đáp.



_Em xin lỗi, có thể lần này, em không đi cùng anh chị được.



Hồng trấn an.



_Em đừng lo lắng quá. Chỉ cần em hạnh phúc là được rồi.