Mướn Chồng

Chương 300 :

Ngày đăng: 14:54 18/04/20


Diễm mệt mỏi đáp.



_Con không muốn mẹ nghĩ con đang lấy lòng mẹ nhưng thật ra ngày nào con cũng đến chăm sóc anh ấy.



Mặt Quân tái lại. Quân run rẩy đứng im nghe tiếp. Bà Phương nhìn thẳng vào mắt Diễm.



_Cô nói dối từ khi thằng Quân nằm viện, cô không hề đến thăm nó một ngày nào cả. Đúng là tôi hơi quá đáng khi không cho phép cô đến thăm thằng con trai tôi nhưng cô cũng biết tôi rất yêu thằng Quân. Khi thằng Quân bị tai nạn dẫn đến hôn mê, mặc dù không biết không phải là do lỗi của cô nhưng tôi luôn cho rằng chính cô là người đã làm rạn nứt tình cảm của hai mẹ con tôi. Từ khi thằng Quân yêu cô, nó không còn là một thằng con trai luôn nghe lời tôi nữa. Nó căm ghét cô vì điều đó.



Diễm cúi đầu đáp.



_Con hiểu. Con xin lỗi.



Tiếng của thằng bé cắt ngang câu chuyện của hai người.



_Bố! Ông gọi bố xuống dưới nhà.



Diễm và bà Phương giật mình nhìn ra cửa. Họ thấy Quân đang đứng dựa vào thành cửa. Đôi mắt đang nhìn cả hai. Diễm không biết Quân đã đứng ở đó được bao lâu và Quân có nghe thấy họ nói gì không?



Quân quay gót bỏ đi. Thằng bé đi vào phòng. Nó lễ phép chào bà Phương. Bà Phương và Diễm bị cắt ngang nên không còn hứng nói chuyện với nhau nữa.



Ăn cơm xong, ở chơi với Diễm một lúc gia đình Trường ra về. Công việc nhiều nên Trường không thể ở lại lâu. Diễm vẫn không có thời gian nói chuyện riêng với anh trai. Diễm muốn sau khi sắp xếp lại mọi thứ. Diễm sẽ đến nhà Trường chơi sau.



Diễm giúp bà Hoa, bà Liên dọn dẹp chén bát sau đó Diễm tắm rửa cho thằng bé. Vừa tắm, thằng bé vừa hỏi.



_Mẹ và bố có chuyện gì dấu con đúng không?



Diễm mỉm cười.



_Sao con lại nghĩ thế? Bố mẹ không có gì dấu con cả.



_Mẹ đừng nói dối. Mẹ thừa biết là mẹ không giỏi nói dối còn gì.



Nhấc thằng bé ra khỏi bồn tắm, lấy khăn mềm lau khô người thằng bé. Diễm cọ nhẹ vào mũi thằng bé.



_Nào thầy bói! con thử đoán bố mẹ đang dấu gì cho mẹ nghe xem nào?



Thằng bé tinh ranh đáp.



_Có phải bố mẹ đang định sinh cho con một người em gái đúng không?



Diễm đỏ bừng mặt.



_Con đừng nói lung tung. Bố mẹ không hề có dự đinh ấy.



Thằng bé buồn rầu nói.



_Nhưng con rất thích có em. Con muốn được làm anh.



_Con yêu. Rồi con cũng sẽ có em nhưng không phải là bây giờ.



Quân nói.




_Em nhớ phải cho anh câu trả lời của em. Em đã nhớ gì chưa?



Diễm e lệ nói.



_Em hiểu.



Quân quay lưng bỏ đi. Diễm đứng lặng nhìn theo. Sờ lên môi, Diễm mỉm cười. Không ngờ mọi chuyện lại biến chuyển theo hướng tốt đẹp. Diễm mong mọi đau khổ và hiểu lầm nhanh chóng được hóa giải. Diễm không muốn một cuộc sống gia đình ngột ngạt và hành hạ lẫn nhau.



Diễm không biết ông Trần tìm Quân làm gì? Diễm mong ông Trần không làm khó Quân. Nếu không, Diễm sẽ tự trách bản thân mình vì chính Diễm là người đã đẩy mọi người vào hoàn cảnh khó xử này.



************************



Hơn một tuần nay, Loan đóng cửa ở trong nhà, ngoài đọc sách, xem phim. Loan không còn làm việc gì khác.



Cuối cùng Loan quyết định sẽ đi du lịch bằng du thuyền. Biết Quân đã về nước. Loan không còn lo sợ vô tình gặp mặt quân ở đó. Loan biết mình vô lý vì ngay cả ở Việt nam nếu muốn tránh mặt nhau thì dù có ở sát bên cạnh cũng không thể gặp được nhau.



Cả tuần nay Felipe không hề gọi điện hay tìm cách làm phiền Loan. Loan thấy thiêu thiếu một điều gì đó. Loan mặc dù không thích một người đàn ông lăng nhăng như Felipe nhưng có một sự thật không thể phủ nhận được, Loan đã bị anh ta cuốn hút. Điều khiến Loan lo sợ là Loan nghĩ về anh ta nhiều hơn nỗi buồn và đau khổ của chính mình. Càng giam mình ở nhà, Loan càng nghĩ về anh ta. Bất lực, Loan muốn đi du lịch đến nơi nào đó thật xa. Cuối cùng Loan chọn đi du lịch bằng du thuyền.



Sắp xếp va ly hành lý. Bắt một chiếc xe tắc xi. Loan đến đúng giờ tàu bắt khởi hành. Trước khi đi, Loan đã gọi điện thông báo cho ông Trần.



Ông Trần kinh ngạc vì không ngờ con gái không hề suy sụp hay khóc lóc kêu than như ông nghĩ mà ngược lại Loan rất tự chủ, Loan còn tìm ra được nhiều thú vui cho riêng mình. Ông Trần không còn tìm được lý do gì để trách Quân vì Loan không hề hủy hoại bản thân mình, mà ngược lại sau khi chia tay với Quân. Loan đã trưởng thành hơn nhiều.



Được hầu phòng mang hành lý về phòng của mình. Loan mệt mỏi ngã lưng trên nệm. Căn phòng trên thuyền không rộng rãi như căn phòng trong khách sạn nhưng có thể được phiêu lưu một chuyến như thế này với Loan đó cũng là một ân huệ và một sự giải thoát.



Khi con tàu rời xa bờ. Loan thấy mình cũng đang rời ra khỏi nỗi đau và buồn phiền. Loan đã để lại tất cả những thứ đó ở trên bờ. Trên con thuyền này, Loan đang làm lại cuộc đời mới. Loan tin là mình có thể làm được.



Loan ngủ một giấc, đến giờ cơm trưa. Loan mới lững thững đi tìm phòng ăn của con tàu. Loan mở to mắt nhìn Felipe đang nói chuyện với một quý bà người Đức. Loan đứng chôn chân một chỗ. Thật không ngờ Loan có thể gặp lại anh ta ở đây. Xem ra chuyến du lịch này không thể bình yên như Loan hằng mong muốn. Cảm giác thèm ăn tan biến. Không muốn chạm mặt Felipe. Loan dự định sẽ gọi món ăn của mình trong phòng.



Kể từ khi rời khỏi nhà Loan cách đây một tuần trước. Felipe bị công việc cuốn hút nên không có thời gian nghỉ ngơi. Hôm nay Felipe lên con thuyền này không phải là đi du lịch. Felipe cần gặp đối tác của mình. 



Kết hợp giữa công việc và du lịch cũng là một ý tưởng tuyệt vời. Felipe chưa bao giờ cô đơn. Bên cạnh Felipe lúc nào cũng có một bóng hồng bên cạnh. Loan hiểu điều đó, mặc dù bị cuốn hút nhưng Loan không có ý định trở thành một nhân tình của Felipe. Loan có lòng tự trọng của riêng mình. Loan không muốn phạm phải sai lần giống như lần trước nữa.



Loan tự nhủ phải mạnh mẽ lên. Anh ta không có gì đáng sợ cả. Chỉ cần đi qua chỗ anh ta đang đứng chọn một cái bàn rồi ngồi xuống. Mà có khi anh ta cũng không nhớ mình là ai. 



Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu của Loan. Loan không có dũng khí thực hiện theo.



Felipe cảm thấy gai cột sống, theo phản xạ. Felipe quay lại. Bắt gặp ánh mắt của Loan. Cả hai đứng lặng nhìn nhau. Mặt Loan nóng bừng. Loan rủa thầm trong đầu. Vội quay gót. Loan nhanh chóng đi về phòng của mình.



Trên môi Felipe nở một nụ cười. Lúc bắt đầu lên con tàu này, Felipe cảm thấy chán và không có hứng thú nhưng kể từ giây phút nhìn thấy Loan. Felipe mừng vì đã lên tàu. Felipe thích chinh phục, mục tiêu lần này là Loan – cô gái Phương Đông cứng đầu và ương bướng. Loan đã ám ảnh Felipe suốt một tuần qua. Dù có bận công việc Felipe cũng không gạt được hình bóng của Loan trong đầu.



Felipe không tin là mình yêu Loan nhưng sức hút từ phía Loan quá lớn. Felipe không thể cưỡng lại được. Felipe muốn khám phá và tìm hiểu về Loan. Felipe thích cãi nhau và gây chiến với Loan. Đây là lần đầu tiên Felipe có cảm giác như thế này đối với một cô gái sau khi li dị người vợ phản bội của mình.



Felipe hào hứng nghĩ.



_Trò chơi của hai chúng ta bắt đầu. Rất vui vì gặp được cô ở đây.



Đóng cửa phòng. Loan đứng dựa vào cửa, trái tim đập thật nhanh. Cố gắng giữ bình tĩnh. Loan thấy đi du lịch bắng thuyền là một ý tưởng tồi. 



Không hiểu tại sao Loan lại gặp Felipe ở trên du thuyền này. Xem ra những ngày lênh đênh trên biển cùng với Felipe không yên bình như Loan hằng mong ước. Loan định sẽ sớm lên bờ khi tàu cập bến ở một nơi nào đó. Yên tâm với ý định của mình. Loan bình tĩnh gọi món ăn cho mình.