Mướn Chồng
Chương 309 :
Ngày đăng: 14:55 18/04/20
Tối hôm nay trên du thuyền tổ chức khiêu vũ. Loan không có hứng tham gia. Loan dự định đi ngủ sớm lấy sức để mai rời khỏi thuyền.
Nhớ lại vụ cá cược lúc sáng. Loan cảm thấy hơi sợ khi nhìn vào đôi mắt màu xanh ngọc bích của Felipe. Loan không biết Felipe đang định làm gì mình. Có một điều chắc chắn là Loan sẽ không đi chơi cùng với Felipe hay không rời khỏi tàu. Loan sẽ đi khỏi nơi đây. Loan sẽ trở về biệt thự sau đó mua vé máy bay về nước hoặc bay sang một nước nào đó. Loan đang chạy trốn.
Nghe tiếng gõ cửa phòng. Loan lo sợ vì tưởng Felipe nhưng mà không phải. Người hầu phòng đưa cho Loan một tấm thiệp.
_Thưa cô. Ông Felipe nhờ tôi đưa cho cô.
Loan mỉm cười đáp.
_Cảm ơn.
Đóng cửa phòng. Mở tấm thiệp. Loan tò mò muốn biết Felipe đã viết gì trong đó.
Đọc xong Loan đỏ mặt. không ngờ anh chàng này cũng nghĩ ra nhiều trò. Loan ngồi phịch xuống giường. Tấm thiệp đặt bên cạnh. Nhìn hàng chữ nghiêng nghiêng được viết một cách mạnh mẽ và nam tính. Loan đã bị cuốn hút và sung sướng chỉ vì vài dòng chữ do Felipe viết. Loan tự sỉ mình điên, mình dại nhưng không thể bắt ép bản thân không được nghĩ về Felipe. Càng cố ép bản thân. Loan càng nghĩ nhiều hơn.
Loan đi đi lại lại trong phòng. Loan không biết có nên nhận lời tham dự khiêu vũ cùng Felipe không? Felipe nói đây là lần cuối cùng hai người có thể ở cùng với nhau nên xin Loan cho Felipe cơ hội được cùng khiêu vũ và nói chuyện với Loan.
Loan lẩm bẩm.
_Mình có nên nhận lời anh ta không? ngày mai mình đi rồi. Mình không muốn nhớ anh ta khi mình và anh không còn cơ hội gặp lại nhau nữa. Mìn nghĩ tốt nhất không nên nhận lời tham dự khiêu vũ cùng với anh ta vì càng cùng anh ta làm nhiều, chỉ khiến mình thê m nhớ và thêm khó rời xa anh ta mà thôi nhưng mà…
Loan ngập ngừng nghĩ tiếp.
_Nhưng mà nếu mình từ chối mình sẽ nuối tiếc thời gian này. Biết là không thể gặp lại nhau được nữa. Mình có thể giữ những kỉ niệm tốt đẹp và dễ chịu khi ở bên cạnh anh ta. Ngày mai dù có chia xa, mình cũng không còn gì oán trách và nuối tiếc vì mình đã sống hết mình.
Quyết định như thế nên Loan thay quần áo. Mặc một chiếc váy màu xanh dương dài ngang gối. Chiếc váy ôm sát cơ thể nhỏ nhắn. Bờ vai trần. Đeo một chiếc vòng màu trắng quanh cổ. Loan trang điểm nhẹ. Ngắm lại mình trước gương. Loan hài lòng vì hôm nay Loan trông lỗng lẫy, xinh đẹp và duyên dáng.
Có một điều họ không biết. Loan nói được bốn ngôn ngữ. Loan đi du lịch nhiều nơi, học hỏi nhiều. Loan không phải là một cô gái rỗng tuếch, một kẻ chỉ biết chạy theo tiền và hào nhoáng bên ngoài. Loan là một cô gái sâu sắc.
Rút tay. Lảng tránh ánh mắt của Felipe. Loan muốn tách ra khỏi Felipe. Loan không muốn bị người ta khinh rẻ.
Hiểu được ý định của Loan. Felipe giữ tay Loan thật chặt.
_Em có biết rằng, đêm nay em là bạn nhảy của anh?
_Cảm ơn anh nhưng anh hãy ra nhảy cùng với cô người yêu của anh đi. Cô ấy đang chờ anh kia kìa. Còn tôi sẽ đi tìm anh chàng người Ý.
Loan vừa nhắc tên Domenech đã thấy anh chàng đang bước lại gần. Loan mỉm cười chào.
_Chào anh.
Domenech mỉm cười đáp lại.
_Cả ngày hôm nay anh không thấy em ở đâu cả?
_Em bận. Còn anh?
_Anh đi tìm em.
Felipe điên tiết. Không ngờ Loan có thể vô tư nói chuyện với Domenech trong khi mình vẫn còn đứng ở đây.
_