Mướn Chồng

Chương 311 :

Ngày đăng: 14:55 18/04/20


Hơn mười giờ đêm. Diễm cho thằng bé đi ngủ. Đắt chăn ngang người. Thằng bé nằm bên cạnh. Diễm bắt đầu đọc truyện cho thằng bé nghe. Mắt thằng bé khép lại dần dần. Đọc xong cuốn truyện mỏng, thằng bé đã chìm dần vào giấc ngủ say.



Diễm âu yếm nhìn con trai say ngủ. Diễm chỉ mong thằng bé được sống bình yên và yên ấm bên gia đình. Diễm không muốn xảy ra thêm chuyện gì nữa.



Nằm một lúc. Nhẹ nhàng bước xuống giường, chỉnh lại chăn và gối cho thằng bé. Diễm đi về phòng mình.



Lại một đêm dài nữa trôi qua. Diễm không biết đến bao giờ hai vợ chồng mới thực sự hiểu nhau, mới thôi không còn hiểu lầm và xóa tan đi khoảng cách giữa họ nữa.



Đang viết sách, chuông điện thoại của Diễm reo vang. Nhận ra số của John. Diễm vui mừng nói.



_Chào anh. Anh có khỏe không?



_Anh khỏe. Còn em?



_Em khỏe. Anh đang làm gì thế?



_Anh đang vẽ tranh. Anh xin lỗi vì gọi em vào giờ muộn như thế này.



_Không sao. Em đã đi ngủ đâu.



_Thằng bé thế nào rồi?



_Thằng bé ổn. Nó đang ngủ.



_Xem ra cu cậu đi ngủ rất đúng giờ.



Diễm cười.



_Anh và Jenny đã giảng hòa với nhau chưa?



_Em đang cố gán ghép anh với Jenny à?



_Em đang nói đến tình bạn của hai người. Chuyện tình cảm của anh em không muốn xen vào nhưng nếu anh và cô ấy có thể nên đôi. Em thực sự rất vui.



_Vừa nói được câu trước, cậu sau đã phủ nhận rồi.



John ngập ngừng hỏi.



_Anh ta không đối xử quá tệ với em đấy chứ?



_Anh ấy không phải là người xấu.



_Anh biết nhưng cái cách anh ta yêu em khiến anh lo cho em.



_Cảm ơn anh. Em đang sống rất hạnh phúc.



_Em có cần khoe với anh điều đó không?



Diễm che miệng cười. John lúc nào cũng thế. John luôn là một anh chàng dễ mến và tốt bụng. 



Diễm và John là hai người bạn tốt nhưng Quân lại không hiểu điều đó. Đứng ngoài cửa nghe vợ nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông khác vào giờ khuya khoắt như thế này thật ngoài sức chịu đựng của Quân.




_Nói to lên. Anh muốn biết anh không phải là đang mơ.



_Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh. Anh đã nghe rõ chưa?



Nước mắt không ngừng chảy trên má Quân. Lần này Quân khóc không phải vì đau khổ mà vì hạnh phúc. Cuối cùng Quân cũng chờ nghe được câu “em yêu anh” từ Diễm. Quân hiểu rằng, từ nay trở đi Quân đã có được trọn vẹn trái tim, cơ thể, mọi thứ của Diễm. 



Nghe tiếng mở cổng. Bà Phương muốn nói chuyện với Quân. Bà không ngờ mình có thể được chứng kiến tình yêu cảm động của hai vợ chồng Diễm. Nước mắt bà không ngừng rơi. Nếu biết trước chỉ có mình Diễm mới đem lại hạnh phúc và nụ cười cho Quân, bà đã không cố ngăn cản cả hai đến với nhau.



Nhưng dù nói gì chăng nữa thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Bà tự nhủ hãy quên đi quá khứ và cùng tạo dựng một tương lại hạnh phúc và trọn vẹn.



Không còn phải lo lắng thêm chuyện gì nữa. Bà yên tâm trở về phòng. Quân đã có Diễm lo. Bà muốn tận hưởng thời gian còn lại cuộc đời bên con cháu. Bà không muốn can thiệp vào bất cứ chuyện gì nữa.



Quân hôn Diễm cuồng nhiệt. Cả hai vợ chồng tìm lại hơi ấm và tình cảm khi xưa. Quân nheo mắt nói.



_Em tắm cho anh chứ 



Diễm đỏ bừng mặt.



_Anh....anh tự tắm đi. Em còn phải đi hâm nóng lại thức ăn cho anh.



Bàn tay sờ nhẹ lên má, lên mặt, lên mũi Diễm. Mắt nồng cháy nhìn Diễm. Quân đáp lời Diễm.



_Em thừa biết anh bây giờ rất muốn “ăn” nhưng không phả là ăn cơm. Em phải công bằng chứ? Anh từng tắm cho em, em phải tắm lại cho anh.



Mặt Diễm đã đỏ rồi lại càng đỏ hơn. Quân thích thú ngắm nhìn cô vợ kiều diễm của mình đang mân mê vạt áo.



_Em...em nghĩ là... ôi..em không...không biết phải nói gì nữa.



Quân phì cười. Quân nghĩ nếu biết trước có thể xóa tan mọi hiểm lần và nghi ngờ chỉ bằng cách lắng nghe và thấu hiểu thì Quân đã làm từ lâu rồi.



Nhấc bổng Diễm lên. Quân dịu ngọt nói.



_Em yêu. Cả hai chúng ta cần phải tắm.



Diễm la nhỏ.



_Bỏ em xuống. Em tắm rồi, em không muốn tắm nữa.



_Yên nào. Em không muốn cả nhà thức dậy để xem chúng ta trong tình trạng này chứ?



_Anh...anh đúng là tên xấu xa.



Quân thích thú đáp.



_Em yêu anh sẽ chứng minh cho em thấy anh xấu xa đến mức độ nào.



Cánh cửa phòng tắm mở ra rồi đóng lại. Diễm rùng mình nghĩ. Anh xấu xa đến mực độ nào chẳng lẽ em lại không biết. Nhưng vì em yêu anh nên em chấp nhận cả hai con người trong anh. 



*