Mướn Chồng

Chương 313 :

Ngày đăng: 14:55 18/04/20


Felipe lo lắng hỏi.



_Em đang nghĩ gì thế?



_Những lời mà anh nói có thật không?



_Anh không hề lừa dối em. Khi nào đến nơi thì em sẽ hiểu ngay thôi.



Loan đứng bật dậy. Felipe kéo Loan ngồi xuống.



_ Máy bay hay bị nghiêng do sức cản của gió. Em đứng lên như thế nhỡ đâu em bị ngã thì sao.



_Anh cho tôi xuống ngay lập tức.



Felipe cáu.



_Em có bị điên không? Nhảy từ độ cao như thế này em có thể bị chết ngạt, chưa hết chúng ta đã đến nơi đâu.



_Tôi không muốn đến Thung Lung Vilhem. Cũng không muốn đóng giả là vợ chưa cưới của anh. Tôi không có dũng khí lừa một cụ già và không có can đảm để trở thành một người tình tiếp theo của anh.



Felipe mất bình tĩnh.



_Em đã nói đủ chưa? Anh phải làm gì, em mới chịu giúp anh?



_Anh nói thật buồn cười. Anh có rất nhiều nhân tình. Anh có thể chọn một trong số bọn họ. Tôi không phải là ứng cử viên của anh.



Felipe đẩy Loan ngã xuống nệm chiếc ghế dài dùng làm giường. Loan sợ hãi hỏi.



_Anh...anh định làm gì?



_Dạy em biết cách nghe lời là gì?



_Tôi...



Felipe hôn Loan. Nụ hôn đầy sở hữu, và cướp phá. Loan không còn đủ tỉnh táo để nói bất cứ điều gì nữa. Vừa hôn Loan, Felipe vừa nói.



_Nếu em còn tiếp tục ương bướng. Anh sẽ không dừng lại như thế này nữa đâu.



Mắt Loan mờ lệ.



_Anh là đồ xấu xa. Anh không thể ép một cô gái đóng giả là vợ chưa cưới của anh khi cô ta không muốn. Tôi không phải nô lệ, cũng không mắc nợ gì anh nên tôi được quyền phản kháng đúng không?



Felipe chuyển Loan nằm trên ngực mình. Felipe thở dài hỏi.



_Em muốn anh làm gì cho em. Em mới đồng ý giúp anh?.



_Anh chẳng làm gì được cả. Tôi không muốn giúp anh lừa dối mọi người, cũng không muốn đem hôn nhân và hạnh phúc cả đời mình ra đùa giỡn.



Felipe nhanh chóng đẩy Loan nằm xuống. Loan nhăn mặt vì sức nặng từ cơ thể của Felipe. Felipe tức giận nói.



_Nếu chúng ta đăng kí kết hôn thì em sẽ không còn lý do gì để phản đối nữa chứ?



Loan mở to mắt nhìn Felipe. Loan không đọc được ánh mắt thân thiện, vui sướng của một người đàn ông sắp được kết hôn với một cô gái mình yêu mà chỉ đọc được sự chán ghét và căm phẫn. Loan nghĩ mình thà sống cô độc cả đời còn hơn lấy người ghét mình. 




_Em không đồng ý cũng không được. Anh không muốn con của mình lang thang ở bên ngoài.



_Anh đừng biện luận. Anh có chắc là anh không hề có con rơi.



Felipe bực mình đáp.



_Em tưởng là nếu họ sinh con cho anh. Họ không tìm cách đòi anh chu cấp hay lấy họ sao?



Loan mín chặt môi.



_Một người lăng nhăng như anh. Tôi không đủ tự tin để nghĩ rằng tôi có thể giữ cho riêng mình. Tốt nhất là chúng ta không nên lấy nhau thì hơn.



Felipe không chú ý gì đến lời nói của Loan.



_Em sẽ không được rời khỏi Thung lũng nếu không được sự cho phép của anh.



Loan run giọng.



_Ngay cả khi bố tôi bị bệnh tôi cũng không được đi sao?



_Anh sẽ đưa em đi.



_Tôi còn công việc.



_Anh sẽ lo thu xếp.



Loan cáu.



_Tôi là con rối của anh hay sao mà làm gì hay đi đâu, tôi cũng phải xin phép anh?



_Anh không coi em là con rối của anh. Anh làm thế vì quyền lợi của em.



Loan kêu lên.



_Tôi không thấy quyền lợi của mình ở đâu cả. Tôi trông giống một nô lệ của anh thì đúng hơn.



Felipe không trả lời Loan. Carlos đưa tờ giấy cho Felipe. Cầm lấy, Felipe bắt đầu đọc. Đọc xong, Felipe ký tên mình vào cuối tờ giấy.



Carlos chuyển tờ giấy cho Loan. Loan nói.



_Tôi nói là tôi không lấy anh nên tờ giấy này vô dụng với tôi.



Feliep mỉm cười.



_Em có cần anh giúp em kí không?



Loan quay mặt nhìn Felipe. Mặt Loan nóng bừng vì Felipe đã ngồi sát vào bên cạnh mình từ khi nào rồi. 



Nhìn Loan bằng ánh mắt rực sáng. Felipe trêu trọc.



_Đêm hôm qua em không những em gọi tên tôi, em còn nói em yêu tôi. Tôi nghĩ một người trong mơ có thể thốt nên câu đó phải chăng là em đã yêu tôi thật hay là vì em được ngủ với tôi nên em mới nói thế?