Mướn Chồng

Chương 67 :

Ngày đăng: 14:51 18/04/20


Diễm đưa Trường đến bệnh viện, trên đường đi Trường không ngừng nhăn nhó kêu đau, Trường kêu một phần vì cú đụng xe không phải là nhẹ, một phần Trường phải làm thế mới có cơ hội được Diễm quan tâm.



Diễm khóc suốt trên đường đi, Diễm đang hối hận vì hành động tức giận của mình đã làm cho Trường bị thương, nếu Diễm biết được Trường mong điều này xảy ra thì có lẽ Diễm đã không hối hận nhiều như thế.



Trường nắm chặt lấy tay Diễm, đầu dựa vào vai Diễm, mặt Trường rịn đầy mồ hôi đúng là Trường đang đau thật, lo sợ phát điên, Diễm luôn giục anh chàng tài xế lái xe thật nhanh.



Khóc nức nở, Diễm lo lắng hỏi Trường.



_Anh không sao chứ…?? Em xin lỗi, em không cố ý làm anh bị thương…!!



Trường thều thào.



_Anh không sao đâu, em đừng lo, anh sẽ khỏe lại ngay thôi…!!



Lau hai dòng lệ trên má, Diễm đau khổ nói.



_Mong anh không bị làm sao, bố em đã bị như thế rồi, em không muốn mất luôn cả anh…!!



Trường sung sướng hỏi.



_Trong em anh quan trọng như thế sao…??



Diễm gật đầu.



_Anh rất quan trọng, em không muốn mất anh. Ngay lần đầu tiên gặp anh, em đã có cảm giác thân quen như tình thân ruột thịt, càng gặp anh em càng có cảm giác đó…!!



Trường nhíu mày.



_Tình thân ruột thịt….??



_Vâng…!!



Trường cay đắng đáp.



_Giá mà điều đó không xảy ra thì chúng ta đã không phải khổ sở như thế này….??



Diễm ngu ngơ hỏi.



_Anh vừa nói gì em nghe không được rõ…??



_Không có gì….!!


Quán căm phẫn, Trường nói.



_Con đồng ý…!!



Ông Đăng nở một nụ cười chết tróc.



_Bố sẽ nhờ một bác sĩ trong bệnh viện làm giả hồ sơ bệnh án cho con, con chỉ cần đóng cho giống một người bị bệnh ung thư là được rồi…!!



Trường lo sợ.



_Nhưng con sợ cô ấy sẽ nghi ngờ, vì cô ấy rất thông minh, bây giờ bố cô ấy đang nằm viện bố nghĩ cô ấy sẽ đồng ý lấy con sao…??



Ông Đăng cười bí hiểm.



_Con yên tâm, ông ta sẽ sớm tỉnh lại thôi, nhưng không phải là bây giờ…!!



Trường càng ngày càng thấy ông Đăng thật đáng sợ, thù hận làm ông càng ngày càng lạnh lùng, càng độc ác, vì trả thù ông không từ bất cứ thủ đoạn nào ngay cả thằng con trai duy nhất của ông, ông cũng ép nó làm theo ý ông.



Ông Đăng nói tiếp.



_Sáng mai khi nó đến, con hãy giả vờ ngất xỉu, bác sĩ do bố thuê sẽ đưa con đi xét nghiệm, sau đó ông ta sẽ cho con một bệnh án giả, con bé Diễm sẽ bị mắc lừa ngay thôi…!!



Phải lừa người con gái mình yêu Trường cảm thấy khổ sở, không yên nhưng nếu không làm thế một người vô tình như ông Đăng có thể gây ra bất cứ chuyện gì, ngay cả ông Hải đang nằm kia ông cũng dở trò, nếu ông ta không còn kịch hay muốn ông Hải xem thì có lẽ ông Hải đã chết từ lâu rồi.



Nhắm chặt mắt, Trường gật đầu nói.



_Bố nói gì con cũng nghe theo, chỉ cần bố để yên cho Diễm là được rồi…!!



Ông Đăng trầm giọng.



_Con yên tâm bố sẽ không làm hại cô ta chừng nào cô ta còn giá trị lợi dụng, chừng nào con còn nghe theo lời bố, nếu không tất cả những thứ này sẽ kết thúc ngay lập tức….!!



_Vâng…!!



Cúp máy, Trường ngồi bệt xuống giường, nước mắt lăn dài trên má, ôm lấy đầu, Trường khóc, ép Diễm lấy Trường như thế này chẳng khác gì giết chết Diễm, khi sự thật kia được phanh phui, liệu Diễm có vì quá hận Trường mà tự vẫn không, hay Diễm có tìm cách trả thù Trường không, nhưng nếu không làm thế, Diễm có thể bị ông Đăng hại chết bất cứ lúc nào, thôi thì đảm bảo được an toàn cho Diễm ngày nào hay ngày đấy, Trường không thể nghĩ được nhiều, đứng giữa ông Đăng và Diễm, Trường không còn lựa chọn nào khác.



Nhắm mắt lại hai dòng lệ rơi xuống, Trường đang khóc vì khổ đau,vì tủi hận, Trường đã làm tổn thương hai người con gái quan trọng trong cuộc đời, một người Trường yêu, một người là bạn thân. Nếu Trường lấy Diễm, hành động cưỡng bức của Trường đã đủ giết chết Hồng rồi, nay Trường còn lấy Diễm nữa, Hồng còn lí do gì để tin vào tình yêu của Trường, để không hận Trường, ghét Trường, tránh mặt Trường cả đời. Đúng là Hồng không có lí do gì để không làm thế.



Trường không hay có một người đang đứng ngoài cửa phòng, người đó đã ghi âm lại toàn bộ lời nói của Trường, người đàn ông bí ẩn đó không ai khác chính là người đã theo dõi Trường ở quán cà phê hôm qua, ông ta được Quân giao nhiệm vụ phải bám theo Trường từng phút từng giây, dù Trường đi đâu hay làm gì ông ta cũng phải báo cáo lại cho Quân biết.



Sau khi ghi âm lại, ông ta mỉm cười, sáng mai ông ta biết ông ta phải đưa gì cho Quân.