Mướn Chồng
Chương 8 :
Ngày đăng: 14:50 18/04/20
Ngồi trong phòng làm việc nhưng đầu óc hắn để đâu đâu, hắn không hề mở ra một trang giấy nào, không hề đọc một tệp hồ sơ nào, hắn không làm gì cả.
Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã sống trong sự hận thù, sống trong sự ghẻ lạnh của mọi người, hắn mất bố mẹ khi hắn còn là đứa trẻ mới có mười hai tuổi, độ tuổi còn quá nhỏ để hiểu thế nào là mất mát, thế nào là đau khổ, độ tuổi còn quá nhỏ để mất cả cha lẫn mẹ.
Khi bố mẹ hắn mất, hắn được đưa vào trại trẻ mồ côi, trước lúc bố hắn mất, bố hắn có để lại cho hắn một cái hộp, trong đó ông đã giải thích cho hắn hiểu vì sao ông lại chết, vì sao mẹ của hắn lại tự sát.
Lòng căm thù trong hắn lúc nào cũng sục sôi, cả tuổi trẻ và tuổi thơ của hắn là những ngày tháng cơ cực, hắn không hề có một nụ cười, không được hưởng hạnh phúc, mà nếu có thì nó ngắn ngủi quá, bố mẹ hắn mất đã lấy đi tất cả niềm vui, hạnh phúc và lòng tin của hắn vào cuộc đời này, hắn không tin ai cả, không muốn yêu ai cả, hắn luôn nhìn đời, quan sát người khác bằng con mắt nghi ngờ và hận thù.
Đến năm hắn mười ba tuổi hắn được người ta nhận nuôi, bố mẹ nuôi của hắn là một cặp vợ chồng người Đức, họ hết lòng yêu thương hắn, họ coi hắn như con đẻ của họ, họ chăm sóc hắn, cho hắn được ăn học đàng hoàng.
Tuy là sống sung sướng, được người khác yêu thương, trân trọng nhưng mối thù đẩy bố mẹ hắn vào chỗ chết chưa có lúc nào vơi đi trong lòng hắn. Hắn quyết tâm học thật giỏi, quyết tâm trở thành một con người thành đạt, hắn muốn hắn có thể trả thù người đã gây ra đau khổ cho hắn, người đã làm gia đình hắn tan vỡ, người đã gián tiếp khiến bố mẹ hắn phải tự sát, hắn muốn trả thù người đó.
Ngay từ khi còn nhỏ hắn và Diễm là một đôi bạn rất thân, do Diễm kém hắn tám tuổi nên khi hắn mười hai tuổi, Diễm mới bốn tuổi, độ tuổi còn quá nhỏ để nhớ một người bạn sau mười bốn năm xa cách.
Diễm không nhận ra hắn, nhưng hắn nhận ra Diễm, lí lịch của gia đình Diễm hắn đều nắm rõ, hắn biết hết các thói quen, sở thích của Diễm, thậm chí Diễm có bao nhiêu bạn, học ở trường nào hắn cũng biết, hắn là một con người thận trọng, một người đa nghi, nếu không nắm rõ kẻ địch của mình, hắn sẽ không bao giờ dám xông ra trận, hắn muốn khi đã đánh là phải thắng, hắn không muốn thua.
Điện thoại của hắn reo vang, hắn mở máy, nhìn số di động hiện lên trên màn hình, hắn lạnh lùng hỏi.
_Em gọi cho anh có gì không......??
_Em muốn mời anh đi ăn cơm....!!
_Anh bận việc rồi nên không đi được, em thông cảm....!!
_Anh lúc nào mà chả có lí do để từ chối em. Thôi mà đi ăn với em đi, ăn cơm một mình buồn lắm....!!
_Thôi được rồi. Chúng ta hẹn gặp nhau ở đâu đây....??
Cô ta reo lên sung sướng.
_Ở nhà hàng gần công ty anh nhé....??
_Nói mau tại sao anh lại ở đây...??
Hắn cáu.
_Cô không nhớ gì à...??
_Nhớ gì là nhớ gì...?? Tôi chỉ biết là khi tôi tỉnh, tôi thấy anh đang ngồi ở đây....!!
_Nếu không có tôi, liệu cái đầu ương bướng của cô có còn nguyên vẹn không...??
Diễm nhíu mày.
_Tôi không hiểu...??
_Cô hiểu hay không cũng chẳng có liên quan gì đến tôi. Công việc cô yêu cầu tôi đã làm xong rồi. Tôi đi đây....!!
Diễm quát.
_Khoan đã....!!
Hắn nhếch mép.
_Còn gì nữa....??
_Anh theo tôi xuống văn phòng....!!
_Tại sao tôi phải theo cô....??
_Anh là nhân viên của tôi mà dám cãi lời sếp như thế hả...??