Muôn Hoa Tàn Phai Biết Nơi Về

Chương 3 :

Ngày đăng: 04:25 19/04/20


Editor: Lé-Chan



Thay đổi thường phục xong, hai người từ cổng sau ra khỏi hoàng cung, chậm rãi đi bộ khắp thành.



Quả nhiên rất náo nhiệt, bóp tượng đất, xiếc khỉ, múa đại đao, coi bói, có nhiều người đứng coi không nhúc nhích.



Ninh Tử Mạch trong tay cầm đồ chơi bằng đường, vừa đi vừa ăn, tiện thể nhìn khắp nơi.



Góc đường có không ít người vây quanh, Vệ Viễn Hi hiếu kỳ, lôi Ninh Tử Mạch chen vào.



"Ném vòng kìa." Ninh Tử Mạch chỉ một cái mặt nạ tuốt sâu bên trong, cười tủm tỉm, "Ta muốn cái đó."



"Xấu chết đi được."



"Mà ta muốn." Ninh Tử Mạch nhìn chằm chằm vào mặt nạ, không chịu đi.



"Cứng đầu, ta mua cho ngươi." Vệ Viễn Hi lấy ngân phiếu.



"Đừng, ta muốn tự mình lấy." Ninh Tử Mạch đè tay hắn lại, tự mình lấy tiền mua mười vòng trúc, hưng hái bừng bừng khao khát muốn lấy được mặt nạ.



Mười vòng trúc đi qua, thế nhưng ngay cả rìa cột gỗ cũng không đụng tới.



Ninh Tử Mạch buồn bực, giận dữ nhìn cái mặt nạ kia lầm bầm: "Đặt xa như vậy để làm gì!"



Vệ Viễn Hi lắc đầu cười, thôi mình cũng mua mười vòng trúc vậy.



Một hai ba bốn, tất cả mười vòng trúc đều lọt vào cột gỗ.



"Hửm, cao hứng?" Vệ Viễn Hi lau khô mặt nạ rồi mới đưa cho y.



Ninh Tử Mạch tiếp nhận mặt nạ, hưng phấn đeo lên mặt rồi đi về phía trước.



"Xấu xí." Vệ Viễn Hi xoa xoa đầu y, "Mặt xanh nanh vàng."



"Gia hương bên kia của ta giống như vầy." Ninh Tử Mạch quay đầu nhìn hắn, "Ở quan ngoại, mọi nhà khi hết năm đến tết sẽ cùng nhau cầu phúc, sẽ đeo cái mặt nạ này, đuổi quỷ, sau đó mời tài vào."



"..." Vệ Viễn Hi sửng sốt, sau đó cẩn thận hỏi, "Ngươi nhớ nhà?"



Ninh Tử Mạch không nói chuyện, một lúc lâu, khẽ gật đầu một cái.



"Ngươi nhất định có cơ hội trở về." Trước mặt mọi người, Vệ Viễn Hi không dám quá thân mật với y, chỉ gõ gõ cái mặt nạ, "Nhưng mà, có đi là phải có về, ngươi là của ta."



"Ai là của ngươi." Ninh Tử Mạch trợn trắng mắt nhìn hắn, sau đó cúi đầu bước nhanh tiến về phía trước.



Nhìn tai y phiếm hồng, Vệ Viễn Hi cười cười, đuổi theo vài bước rồi sóng vai với y mà đi.



Ra ngoài cung, tâm tình đều tốt, cơm tối thì ăn ở tửu lâu, sau đó qua sạp nhỏ bên cạnh ăn hồn đồn và một xâu thịt nướng, ăn đến tưởng chừng không thể đi nổi.



"Cay chết mất." Ninh Tử Mạch lè lưỡi hít hà.



"Cây ớt đó là ớt hiểm! Ớt hiểm mà người cũng dám ăn!" Vệ Viễn Hi vừa bực mình vừa buồn cười, lấy bánh mật đã mua đưa cho y.



"Ăn ngon." Ninh Tử Mạch nhận lấy bánh mật, vừa ăn vừa tiếp tục đi về phía trước.



Thấy y hăng hái như thế, Vệ Viễn Hi cũng không đành lòng gọi y hồi cung, vì thế tiếp tục đi theo phía sau.



Có một nhóm biểu diễn lưu động đang có tiết mục với khỉ. Chú khỉ con vừa ngây ngô vừa thật thảm hại, bị roi quất tróc cả da.



"Khỉ kìa..." Ninh Tử Mạch trơ mắt nhìn Vệ Viễn Hi.



Vệ Viễn Hi bất đắc dĩ: "Ta không cần khỉ."



Ninh Tử Mạch kéo tay, "Hôm nay ta không mang theo nhiều bạc, cho ta mượn."



"Không cho." Vệ Viễn Hi cầm tay y.




"Không phải vậy, nãi nãi." Ninh Tử Mạch vẫn lắc đầu, "Không phải là không muốn, chỉ là không dám."



"Không dám? Không dám cái gì?" Thái hậu sửng sốt, nghĩ lại, "Do thân phận của con? Con từ nhỏ đến lớn đều ở trước mặt ta, không quan hệ đến cha con! Không ai có thể động đến con!"



"Không phải con sợ cái này, con biết nãi nãi sẽ che chở con." Ninh Tử Mạch cúi đầu nhỏ giọng nói.



"Vậy con sợ cái gì?" Thái hậu nóng nảy, "Nói ra đi, nãi nãi làm chủ."



Một cung nữ áo tím bắt đầu dâng trà, Ninh Tử Mạch nhìn trong ly từng chút từng chút một được đổ đầy nước, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: "Con sợ tương lai cưới phải một người hung dữ."



"Cái gì?" Thái hậu sửng sốt, "Ai hung dữ?"



"Dạ... như Ngọc Vương phi vậy..." Ninh Tử Mạch nhíu mày, khoa tay múa chân, "Dữ giống nàng, cưới chi bằng không cưới."



"Con nói hệt như con nít." Thái hậu dở khóc dở cười, "Làm nửa ngày thì ra chỉ sợ chuyện này."



"Đúng vậy." Ninh Tử Mạch gật đầu, "Ngọc vương thật sự tốt vô cùng, còn cho con khỉ con, thế nhưng Ngọc vương phi thật hung dữ, mỗi ngày trong cung gà chó khó yên."



"Yến nhi quả thật hung hãn, bất quá đối với tính tình Ngọc nhi, chỉ có thú một người như vậy mới có thể quản được." Thái hậu lắc đầu cười, "Nhưng con thì không giống. Tính con rất tốt, nếu muốn lập gia đình, nãi nãi nhất định sẽ tìm cho con một người hiền lành."



"Mai mốt rồi tính." Ninh Tử Mạch cười híp mắt bóp vai cho thái hậu, "Mai mốt con thành thân, nãi nãi nhớ... cho con đồ tốt!"



Bồi lão thái hậu dùng ngọ thiện xong, Ninh Tử Mạch dẫn khỉ con trở về cung.



Cuối hè đầu thu, trời nóng bức đến lợi hại, trong phòng cũng oi bức không kém. Vì vậy chỉ đơn giản leo lên những nên cao, xuất thần nhìn rừng cây thấp thoáng ngói vàng tường đỏ.



Xa xa, có một bóng dáng màu tím lén lén lút lút rời khỏi Duyên Thọ cung, Ninh Tử Mạch khoé miệng khẽ nhếch, tay gãi gãi khỉ con trong lòng.



Khỉ con đang ngủ thì bị quấy rầy. Thế là bất mãn kêu loạn, quơ móng vuốt chọc chọc y.



Trong Vĩnh Ngọc Điện, Tư Mã Yến nhìn cung nữ quỳ trên mặt đất, tức giận đến thiếu chút nữa đốt luôn phòng ở.



"Y thật sự nói như vậy sao?" Tư Mã Yến cắn răng nói.



"Dạ, thế tử nói nương nương hung hãn, nếu là ngài ấy, ngài ấy thà không thú còn hơn, còn nói..." Cung nữ do dự, "Còn nói con khỉ kia, là Ngọc vương cho ngài ấy."



Tư Mã Yến nghe vậy liền giận dữ. Một tên nam nhân lớn lên nhìn như hồ ly tinh, không biết là có thứ tốt gì, vốn cho rằng y cùng Vệ Viễn Hi dây dưa không rõ, còn chuẩn bị dùng cớ này tạo cơ hội lật đổ Thái tử. Thế nào kết quả lại ngược lại, trở thành y và Vương gia nhà mình có quan hệ?



Nghĩ đến phụ thâb có chiến công hiển hách, mình muốn tấm chồng nào cũng được. Hết lần này tới lần khác, do một lời chỉ đạo của Thái hậu, mình liền gả cho một thằng oắt vô dụng. Vốn đã uỷ khuất, bây giờ còn bị câu tam đáp tứ sau lưng, sao mà chịu cho nổi.



Bất quả chỉ là một đứa con mà Trữ vương đã bỏ đi, bộ sẽ có người sợ y hay sao?



Sáng sớm ngày thứ hai, ngự phòng liền sai người đưa lên một hộp điểm tâm, Ninh Tử Mạch mới nhớ ra hôm nay còn phải uống thuốc.



Ninh Tử Mạch từ nhỏ người yếu nhiều bệnh, hết lần này tới lần khác phải uống một vị thuốc Đông y. Thái y thường đưa thuốc không đắng cũng không ngọt, nói chung là có uống thì uống.



Vệ Viễn Hi mỗi lần thấy y len lén đảo thuốc, ngực đều đau, cảm thấy rất luyến tiếc. Không thể làm gì ngoài mỗi lần uống thuốc đều coi chừng y, sau đó thì tìm một sư phụ chuyên làm điểm tâm dân gian ở lại cung thái tử, làm đồ ngọt cho Ninh Tử Mạch.



Móng ngựa tô, bánh thủy tinh, gạo nếp đậu, hạnh nhân cao. Tuy chỉ là những món phổ thông, nhưng vị ăn vô cùng tốt, không ngấy không ngán không béo, đến cả thái hậu không thích đồ ngọt cũng khen không dứt miệng, liên tục nói Vệ Viễn Hi không hiếu thuận, có đầu bếp giỏi như vậy sao lại giấu ở trong cung thái tử không cho người khác biết!



"Nãi nãi." Ninh Tử Mạch cầm một trái quýt lớn, một bên vừa ăn vừa hiếu kì hỏi, "Nghe nói Hồi Cương Vương lần này về mang theo không ít vật lạ?"



"Đúng vậy. Mấy món kì lạ quả thật không ít, nghe nói có vài món hiếm lạ, Mạch nhi muốn?" Lão thái hầu hỏi y.



"Không có, không nên." Ninh Tử Mạch lắc đầu.



"Thật sự không muốn?" Lão thái hậu cười, hỏi một câu.



Ninh Tử Mạch đỏ mặt, cúi đầu không thèm nhắc lại.



"Vừa lúc nãi nãi cũng muốn tặng vài món cống phẩm cho phi tần hậu cung, để mọi người cùng nhau cao hứng một chút!" Lão thái hậu sai cung nữ dìu bà đứng dậy, "Mạch nhi sẽ đi cùng nãi nãi chứ? Biết đâu sẽ chọn được vài món mình thích."



Ninh Tử Mạch gật đầu, cười híp mắt tiến lên phía trước.