Muốn Ôm Em Như Bây Giờ

Chương 4 :

Ngày đăng: 20:41 18/04/20


Lúc ăn cơm, người hơi nhiều, mọi người tách ra hai bàn ngồi. Vạn Tùng Đào cùng một đám rất có tửu lượng ngồi một bàn, những người khác ngồi một bàn. Hứa Huyễn cùng Tiểu Dư vì tránh rượu núp ở một cái bàn khác, hướng về phía món ăn vùi đầu. Mở tiệc không lâu thì phục vụ viên đưa tới đây một chai Mao Thai, Hứa Huyễn nói: “Chúng tôi không rượu!” Phục vụ viên nói cho cô: “Vị lãnh đạo kia đưa tới, còn giao phó mỗi người đều phải uống!”



Hứa Huyễn cùng Tiểu Dư hai mặt nhìn nhau.



“Vị lãnh đạo mới tới này, nhìn rất nhã nhặn a, không nghĩ tới xuất thủ ác như vậy!” Tiểu Dư cùng Hứa Huyễn kề tai nói nhỏ.



Rượu rót rồi, Hứa huyễn ngẩng đầu, thấy bàn kia đã nhiệt liệt hân hoan, các đồng nghiệp đang từng người mời rượu, Vạn Tùng Đào ngược lại tửu lượng giỏi, nên thường xuyên nâng ly cạn ly, đơn giản mặt lại không đổi sắc tim không nhảy, vẫn mỉm cười thong dong như vậy, thong dong lại lộ ra một hào khí, thật là. . . . . . Mê người không nói được.



Thừa dịp không ai chú ý, Hứa huyễn lúc phục vụ viên đưa tới một ly Bạch Khai Thủy. Cô len lén nâng cốc đổ xuống đất, đem nước rót vào trong ly, sau đó quay đầu lại hỏi Tiểu Dư: “Chị có đổ không?” Tiểu Dư cười hắc hắc, cũng làm theo nâng cốc đổ xuống đất.



Hết thảy làm xong, Hứa huyễn tự nhận thần không biết quỷ không hay. Ngẩng đầu lên hướng một cái khác bàn nhìn sang, Vạn Tùng Đào đang cùng một vị đồng nghiệp chạm cốc, cũng khôngcó chú ý tới bên này.



Cô thả tâm.



Vừa muốn thu hồi tầm mắt, Vạn Tùng Đạo xoay người lại chạm vào ánh mắt của cô. Hứa Huyễn cảm giác được lổ “Ông”lên một tiếng.



Thế nào làm người ta cảm giác giống như rình coi bị phát hiện , thật mất thể diện. . . . . .



Một lát sau Vạn Tùng Đào xách theo cái ly tới mời rượu. Kính qua một ly, có người tìm rượu cấp cho anh, lại phát hiện tất cả chai rượu cũng đã hết. Vạn Tùng Đào không khỏi cười lên: “Không nghĩ tới mọi người hôm nay cao hứng như vậy!”



Có đồng nghiệp phải gọi phục vụ viên tới đem lại một chai rượu, Vạn Tùng Đào ngăn lại nói: “Không cần, mở thêm một chai nữa thì chúng ta uống đến khi nào? Lát nữa còn phải đi ca hát!” Anh nhìn Hứa Huyễn một chút đối với mọi người nói, “Tôi còn phải cùng Hứa huyễn hợp ca Hồ Lô Oa nữa đó!”



Mọi người tất cả đều lớn tiếng cười lên.




Chỉ chốc lát, trong tay cô cầm rất nhiều bình Krieg trở lại.



Vào lại phòng, cô đem Krieg đặt ở trên khay trà, hắn cổ họng kêu lên hai tiếng: “Người nào khó chịu…, thử cái này, uống vào giải rượu rồi hát tiếo!” Mọi người đang chơi hing, vừa ca hát vừa uống rượu cũng không kịp, nơi nào còn nhớ được Hứa huyễn cùng nước giải rượu của cô.



Thấy không ai quá mức để ý mình, Hứa huyễn như trút được gánh nặng thở dài ra một hơi, tiện tay một dạng cầm lấy một chai Krieg, đi tới bên cạnh Vạn Tùng Đào ngồi xuống.



“Vạn Tổng, cho anh, uống vào giải rượu, có thể thoải mái hơn một chút!”



Vạn Tùng Đào ngẩng đầu lên nhìn cô một chút.



Hứa huyễn vốn cho là anh say, nhưng là giờ phút này nhìn đáy mắt trong trẻo của anh, không khỏi lại có điểm mê hoặc, tay cầm Krieg cũng không muốn rút lại.



Anh ngăn lại động tác muốn té ra phía sau của cô, nhìn cô cười một tiếng, nhận lấy trong chai Krieg trong tay cô, mở nắp, ngửa đầu uống vào.



“Cám ơn!” Anh đối với cô lắc lư chai không trong tay, mỉm cười nói.



Nụ cười này cùng nụ cười đêm đó anh nói cám ơn giống nhau như đúc, Hứa huyễn thiếu chút nữa không nhịn được hỏi anh: Anh còn nhớ tôi không?



Nhưng là cuối cùng, cô vẫn là nuốt xuống câu nói kia. Bởi vì cô phát hiện khi ở đáy mắt anh, không có dâng lên những tia như gặp những người từng quen biết.



Cô dễ dàng nhận ra anh như vậy, vẫn nhớ mãi không quên; nhưng anh lại một chút xíu cũng không nhận ra. Chuyện này thực để cho Hứa Huyễn có chút ưu thương.