Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 101 : Mỹ nhân của Đế tôn

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Để chứng tỏ mình thích thật, Thẩm Thanh Huyền còn rướn người lên hôn hắn.



Trong lòng Cố Kiến Thâm ngọt ngào, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Có phải miễn cưỡng quá không?”



Thẩm Thanh Huyền rất biết hy sinh vì toàn cục: “Không hề!”



Giọng Cố Kiến Thâm trầm hơn: “Vậy … hôn miếng nữa?”



Thẩm Thanh Huyền lập tức lòi đuôi: “Khụ …”



Cố Kiến Thâm lại tức, hắn duỗi tay kéo người qua, hôn lung ta lung tung.



Thẩm Thanh Huyền cực kỳ chột dạ, mặc hắn hôn một hồi mới biện bạch: “Ta chẳng qua thích con người thật của ngươi.”



Ừ … Cố Kiến Thâm chân thật là tóc đỏ mắt đỏ.



— Tôn chủ đại nhân nói đúng tới mức không sai một lỗi.



Cố Kiến Thâm nói: “Vậy nếu thật sự có người tóc vàng mắt vàng …”



Thẩm Thanh Huyền lập tức sáng mắt: “Kim phượng này hóa người được hả?”



Cố Kiến Thâm bực mình, lại cắn y một phát: “Không thể!” Ai cũng đừng mong hóa thành người trước mặt y!



Thẩm Thanh Huyền vội vàng dỗ hắn: “Được rồi, ta chỉ thích ngươi, chỉ thích Cố Kiến Thâm.”



Cố Kiến Thâm vẫn thấy không cam lòng, đáng tiếc hắn không có cách nào. Để Tiểu Kim xuất hiện trước mặt y? Tuyệt đối không được! Khổ nỗi ngoại hình trời sinh mình là như vậy, Thẩm Thanh Huyền thích thì thích thật, nhưng trước khi thích con người hắn thì đi thích mắt hắn trước.



Ngẫm lại đã thấy phiền lòng, Cố Kiến Thâm đành phải làm chút chuyện khiến mình thoải mái.



Hai người ở trên Phượng Hoàng mộc ngọt ngào một thời gian.



Từ lúc “đấu đá với nhau” cả hai đã cảm thấy hứng thú, hiện giờ tâm ý tương thông thì lại càng ân ái lạ thường, chỉ nhìn đối phương đã thấy hạnh phúc vô vàn.



Hơn nữa cả hai đều có suy nghĩ muốn bồi thường, bỏ lỡ thật lâu, tình yêu trăm triệu năm phải cần thời gian rất dài để bù đắp.



Nửa năm sau, bên Cố Kiến Thâm xảy ra chuyện.



Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi có việc thì đi đi.”



Cố Kiến Thâm ngập ngừng muốn nói lại thôi.



Thẩm Thanh Huyền cố ý trêu hắn: “Phải quay về Duy Tâm cung sao, ta về cùng ngươi nhé?”



Hiện giờ biết được sở thích của Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền đã sớm biết Duy Tâm cung nhất định không phải được xây từ kim hồng ngọc.



Cố Kiến Thâm do dự, Duy Tâm cung mới chưa xây xong, lúc này đưa Thẩm Thanh Huyền về liền lòi, nhưng không dẫn y về thì hắn chẳng nỡ xa y, một cái chớp mắt cũng không chịu.



Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như thế liền bật cười thành tiếng: “Được rồi, mặc kệ Duy Tâm cung ra sao ta đều thích, mang ta đi xem đi.”



Cố Kiến Thâm sửng sốt.




Ảo cảnh chấm dứt, khúc mắc cởi bỏ, quá khứ mất đi đã tìm về, hai người chân chính tâm ý tương thông.



Nhưng hàng chữ này vẫn luôn sáng.



Cố Kiến Thâm không dám nhắc, hắn không biết Thẩm Thanh Huyền thấy điều này sẽ có tâm trạng gì, thế nhưng hắn không biết nên làm gì mới đúng.



Yêu Thẩm Thanh Huyền không? Hắn yêu y chứ, yêu đến tận xương tủy.



Tin Thẩm Thanh Huyền không? Hắn cảm thấy mình tin, trừ y ra, thế gian này còn ai có thể lo lắng cho hắn như thế.



Song nhiệm vụ trên ngọc giản vẫn cứ sáng.



Hiện giờ bọn họ đều rõ, có đôi khi ngọc giản còn hiểu họ hơn chính mình.



Sáng chính là sáng, chưa tắt đại biểu vẫn chưa xong.



Hắn không tin Thẩm Thanh Huyền.



Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm nhiệm vụ này, trong lòng bất an dày đặc.



Sâu trong viên kẹo ngọt ngào cất giấu độc dược, làm sao hắn có thể an tâm!



Ngược lại Thẩm Thanh Huyền rất bình tĩnh, phải nói là bình tĩnh hơn Cố Kiến Thâm nhiều lắm.



Vì vừa ra khỏi ảo cảnh, chuyện đầu tiên sau khi Thẩm Thanh Huyền tỉnh lại chính là xem xét ngọc giản.



Thấy “hai mươi lăm, khiến Cố Kiến Thâm tin tưởng ngươi” vẫn sáng, y cũng chẳng ngạc nhiên, trái lại càng đau lòng hơn.



Y rốt cục hiểu được hàm nghĩa của nhiệm vụ này, cũng biết được nguyên do.



Không phải Cố Kiến Thâm không muốn tin y, mà là ngay cả hắn cũng không tin bản thân.



Một người đến cả mình cũng không tin thì nói gì đi tin người khác.



Cuộc tao ngộ đó khiến hắn không tin nhất là thiên trường địa cửu, nhưng lại khát vọng được lâu dài mãi mãi.



Thượng Đức phong tốt thế kia, các sư huynh tốt thế kia, mọi thứ tốt thế kia đều trở thành hư vô trong thoáng chốc.



Còn gì đáng để tin nữa?



Ngay cả Cố Kiến Thâm cũng không biết mấu chốt nằm ở đâu.



Nhưng … Thẩm Thanh Huyền lại biết.



Y không vì ngọc giản, không vì phi thăng, mà là vì hắn.



Y muốn cho hắn hiểu, y mạnh mẽ hơn bất luận kẻ nào, cho nên chuyện mọi người không làm được, y lại có khả năng thực hiện.



Y sẽ khiến Cố Kiến Thâm tin tưởng y.