Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 115 : Bảo vệ y cả đời, ở bên y cả đời, và yêu y cả đời

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Đã qua đời rồi sao?



Thẩm Thanh Huyền bỗng yên lòng một cách khó hiểu, rồi lại bất an chẳng biết đến vì đâu.



Y nhịn không được lại sai người thăm dò quan hệ của Ấn Cửu Uyên với người này …



Tra đến tra đi cũng không được gì hữu dụng, quen biết là chắc chắn, dù sao cũng là thế gia đại tộc; quen không? Hẳn là quen, nhưng những thứ khác thì sao, tình cảm hắn thì thế nào?



Việc này lại tra không được, dù sao người cũng đã đi, kẻ biết được bí mật thì lại rất khó tìm.



Thẩm Thanh Huyền muốn biết người này trông thế nào, nhưng nhìn tranh lại khó thể hình dung.



Lại xem muội muội Liên Hoa của hắn …..



Trong lòng Thẩm Thanh Huyền cứ thế chôn một hạt giống, nó tuy nhỏ lại cắm rễ rất sâu, được mưa móc thời gian làm dịu rồi khỏe mạnh lớn dần.



Chuyện tuyển tú trở thành thượng phương bảo kiếm của Cố Kiến Thâm, mỗi lúc muốn chơi tình thú sẽ lôi ra nói: “Ba tú nữ …” Thế rồi Thẩm Thanh Huyền phải chiều theo ý hắn.



Đối với lão Cố, mấy chục năm ngắn ngủi ở nhân gian chẳng khác gì tuần trăng mật, hắn hí hứng ngọt ngào với Thẩm Thanh Huyền, không nóng vội làm nhiệm vụ.



Một năm sau, Thẩm Thanh Huyền có người thừa kế, là một bé gái đáng yêu.



Việc này Cố Kiến Thâm cũng biết, là cô nhi tìm được từ bên ngoài, làm bộ như do cung nữ sinh, hơn nữa nhằm tránh phiền phức, Thẩm Thanh Huyền còn làm cho “cung nữ” này khó sanh mà chết.



Tiểu cô nương rất ngoan, Thẩm Thanh Huyền an bài người chăm sóc cẩn thận, hoàn toàn xem là người thừa kế đế quốc mà bồi dưỡng.



Cố Kiến Thâm hỏi y: “Vì sao chọn bé gái?” Tuy người thừa kế Kim quốc không phân biệt nam nữ, nhưng bối cảnh xã hội phần lớn vẫn là nam quyền, ngoài hoàng thất và quý tộc, địa vị phái nữ vẫn không sánh bằng nam nhân.



Thẩm Thanh Huyền nói: “Bé gái ngoan hơn.”



Cố Kiến Thâm lại thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng Thẩm Thanh Huyền không muốn nói thêm, thực ra bé gái này không phải cô nhi tùy tiện tìm, bé là con do muội muội của Cố Kiến Thâm sinh ra.



Vị tiền công chúa kia làm không ít chuyện ác, sau khi may mắn đào tẩu vẫn không thôi dã tâm, đến khi bị Thẩm Thanh Huyền bắt được thì nhất định phải chết, nhưng do đang mang thai nên Thẩm Thanh Huyền giữ lại nàng một mạng.



Vì sao lại ôm đứa bé này về làm người thừa kế, Thẩm Thanh Huyền cũng chẳng rõ nữa.



Tóm lại y không có khả năng có huyết mạch của mình, vậy thì để bé con có quan hệ huyết thống với Cố Kiến Thâm đăng vị đi.



Không quan trọng nam hay nữ, trải mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ có cô nhóc này có quan hệ gần gũi với hắn.



Thấy Thẩm Thanh Huyền xem trọng bé như thế, Cố Kiến Thâm lại uống thêm một vại giấm chua, tuy hắn cảm thấy khó có khả năng, nhưng vẫn nhịn không được suy đoán —— chắc không phải con riêng của Thẩm Thanh Huyền chứ QAQ?



Nếu là thật, nếu là thật thì …



Cố Kiến Thâm liền đập chết bản thân!



Hắn lo lắng nên tra xét kĩ càng, kết quả lại tra ra được một viên kẹo to đùng.



Không phải con riêng của Thẩm Thanh Huyền, mà là cháu ngoại gái của hắn.



Cháu ngoại gái cũng không được, ai cũng đừng mong tranh sủng với hắn!



Cố Kiến Thâm vẫn độc chiếm Thẩm Thanh Huyền như thường, Thẩm Thanh Huyền cười hắn: “Con bé chỉ là hài tử mà thôi.”
Thẩm Thanh Huyền mở to mắt, nhìn màn trướng màu vàng suốt một đêm.



Là mơ, nhất định là mơ.



Đến hừng đông Thẩm Thanh Huyền mới nhắm mắt lại, y tự nói với mình, đó là mơ, một giấc mơ hoang đường.



Gần một tháng sau, Cố Kiến Thâm mới phát hiện nhiệm vụ trên ngọc giản vậy mà đã hoàn thành.



Nhiệm vụ khiến Thẩm Thanh Huyền ghen đã hoàn thành!



Nhưng rốt cục đã hoàn thành thế nào?



Cố Kiến Thâm cẩn thận quan sát Thẩm Thanh Huyền, song vẫn không nhìn ra chút gì khác thường.



Hắn phiến diện hỏi y: “Nếu ta chọc em giận, em nhất định phải nói ta biết.”



Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Ta vĩnh viễn sẽ không giận ngươi.”



Cố Kiến Thâm nhìn nhiệm vụ đã hoàn thành, trong lòng bất ổn cực kỳ.



Bọn họ ở Kim quốc thật lâu, Thẩm Thanh Huyền tại vị hai mươi sáu năm, lúc tiểu công chúa đại hôn y thoái vị, cùng Cố Kiến Thâm đi dưỡng lão.



Thẩm Thanh Huyền trải qua giây phút cuối cùng của cuộc đời trong buồng ngủ của mình.



Cho đến khi y rời thế giới này, Cố Kiến Thâm chưa từng rời khỏi y nửa bước.



Cố Kiến Thâm thực hiện lời hứa của mình, bảo vệ y cả đời, ở bên y cả đời, và yêu y cả đời.



Đến lúc Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt lại, Cố Kiến Thâm vẫn không biết đến cùng y đã ghen thế nào …



Trở lại Duy Tâm cung, Cố Kiến Thâm vừa mở mắt liền hỏi người bên cạnh: “Rốt cục em đã ghen thế nào vậy?”



Vất vả mãi Thẩm Thanh Huyền mới ghen một lần, hắn lại chẳng hay biết gì mà bỏ lỡ, đúng là tiếc nuối!



Thẩm Thanh Huyền tỉnh lại: “…”



Khi y phong bế ký ức, ký ức mấy chục năm ở nhân gian là của cả một đời, nhưng sau khi nhớ lại, đó chẳng qua chỉ là “tuần trăng mật” ngắn như muối bỏ biển mà thôi.



Cố Kiến Thâm lại hỏi: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”



Thẩm Thanh Huyền câm nín.



Y ghen với chính mình, còn ghen hết nửa đời người … Sao có thể nói khỏi miệng!!!



_____



Tác giả nói:



Tôn chủ đại nhân tìm lại ký ức: … Lịch sử đen tối nhiều như vậy, y chỉ có thể diệt khẩu lão công!



Đợi có người chúc mình mới nhận ra hôm nay là lễ ;;;v;;; hóa ra đã lỡ làng hết một ngày. Dù sao đã xong thế giới này mình lại lặn tiếp đây