Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 119 : Trộm gà không được còn mất nắm gạo

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Đứa nhỏ này … không phải đầu dùng để trang trí chứ!



Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm đều ngớ ra …



Tuy hành động này của Loạn Ưng rất ngu, nhưng bất ngờ chứng tỏ được sự trong sạch của mình.



Bằng hành động phản xạ có điều kiện này, Cố Kiến Thâm tuyệt đối tin hắn không có “suy nghĩ không an phận” với Thẩm Thanh Huyền.



Ngặt nỗi Cố Kiến Thâm vẫn muốn chưởng hắn một phát cho chết, cư nhiên dám rút đao với Thẩm Thanh Huyền, sống quá lâu nên chán rồi đúng không?



Nếu may thì để hắn đập cho chết, chứ Thẩm Thanh Huyền mà nhấc tay, Loạn Ưng cũng thành tử ưng (chim chết) luôn được chưa.



Hiển nhiên có người có cùng suy nghĩ với Cố Kiến Thâm.



Mộc Huân nhận ra động tĩnh bèn chạy tới, thấy cảnh này liền tiến lên từng bước, chắn trước mặt Thẩm Thanh Huyền, đôi mắt hẹp dài tràn đầy sát khí!



Loạn Ưng thấy y thì lập tức ngơ ngác.



Mộc Huân mở miệng: “Không biết sống chết.” Dứt lời, linh khí cuồn cuộn trong đôi mắt tím, trường tiên xé gió xuất hiện.



Đã lâu không gặp, lần nữa gặp lại thì vũ khí đối đầu.



Sắc mặt Loạn Ưng trắng bệch, nhưng đôi ngươi lại đen khiếp người, hắn nắm trường kiếm, nghiến răng nghiến lợi: “Mộc Khinh Nhiễm, ngươi làm gì ta ta cũng chấp nhận, nhưng nếu ngươi làm bị thương Đế tôn mảy may, ta …”



“Ha.” Mộc Huân khẽ cười nhạo ngắt lời hắn, thái độ hung hăng ngạo mạn, “Trên đời này, ai dám rút kiếm trước mặt sư phụ ta đều phải chết!”



Dứt lời, y lập tức tập kích Loạn Ưng ……



Thân thủ Mộc Huân vô cùng tốt, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy đều đòi mạng, dù cho linh điền y vừa mới phục hồi cũng đủ đánh người trở tay không kịp.



Loạn Ưng biết thực lực của y, tuyệt không chần chừ, dùng toàn lực nghênh chiến!



Thẩm Thanh Huyền & Cố Kiến Thâm: “…”



Thẩm Thanh Huyền truyền âm cho người bên cạnh: “Ta cứ tưởng bọn nó yêu nhau.”



Cố Kiến Thâm nhìn y: “Hả?”



Thẩm Thanh Huyền liền trình bày chuyện trước đó cho hắn nghe … Cố Kiến Thâm câm nín.



Thấy hai người sắp đánh đến ta chết ngươi sống, đồng chí lão Cố thâm trầm nói: “Nếu bọn họ yêu nhau thật, thì yêu hăng hái thật đó.”



Yêu tới mức hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết.



Thẩm Thanh Huyền định ra tay ngăn cản, Cố Kiến Thâm lại thấm thía nói một câu: “Nhắc mới nhớ … bội kiếm của Loạn Ưng là một bộ.”



Thẩm Thanh Huyền nghe không hiểu: “Gì?”



Cố Kiến Thâm khẽ nói: “Tâm Vực thập nhị tướng, mỗi người một thanh, nếu thanh kiếm này phát sáng ở Duy Tâm cung, sẽ sinh ra cộng hưởng với mười một thanh còn lại.”



Thẩm Thanh Huyền nhất thời tròn xoe mắt …



Loại thần khí cộng hưởng này Thẩm Thanh Huyền cũng từng nghe thấy —— rèn chế như thế vì muốn đạt hiệu quả bảo vệ và kiềm chế.



Tâm Vực thập nhị tướng đều có thể tùy ý ra vào Duy Tâm cung, nếu bọn họ rút kiếm ở đây, tức là chỉ có hai khả năng: Hoặc là Duy Tâm cung gặp nguy, hoặc là phản loạn.



Mà bất kể khả năng nào, những người khác đều phải đúng lúc chạy tới.



Gặp nguy thì đồng lòng hộ chủ, phản loạn thì tiêu trừ phản đồ!



Thẩm Thanh Huyền nhận ra mười một linh tức mạnh mẽ đang đồng loạt kéo tới.



Cố Kiến Thâm nhìn y, hàm súc nói: “Dù sao họ cũng đã đến, không bằng nói chuyện chúng ta cho họ nghe.” Chiêu cáo thiên hạ chiêu cáo thiên hạ chiêu cáo thiên hạ, đầy đầu Đế tôn đều là việc này, thật kích động.



Thẩm Thanh Huyền sao còn không hiểu tâm tư nhỏ này của hắn?



Hai người ở bên nhau, y cũng không muốn che giấu làm gì, nhưng thân phận hai người rất phiền phức.



Nói thật thì Thẩm Thanh Huyền rất sợ nhóm đồ tôn của y bị kinh hãi tới mức hoài nghi nhân sinh …
Đương nhiên y sẽ không nói ra, nếu nói Mộc Huân nhất định sẽ thẹn quá thành giận, thế là Thẩm Thanh Huyền lại hỏi y: “Vậy các ngươi sao lại đến nông nỗi này?”



Y vừa hỏi, đôi mắt Mộc Huân liền ngập tràn sát ý: “Ma tu Tâm Vực đều là lòng lang dạ sói!” Đúng là câu này không phải chửi người, dù gì Loạn Ưng đích thị là sói cấm có sai …



Mộc Huân cũng nhận ra mình hình dung không hợp lý lắm, nên nói thêm: “Tuy ta chủ động trêu chọc hắn, nhưng tình cảm năm đó chẳng phải hắn nên trả cho ta sao? Ta cùng lắm chỉ muốn độ tình kiếp với hắn, cùng lắm chỉ …” Nói đến đây y lại không nói được nữa.



Thẩm Thanh Huyền truy vấn: “Hắn phụ ngươi?”



Sắc mặt Mộc Huân bỗng chốc tái nhợt, ngón tay siết chặt xiêm y, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: “Hắn lợi dụng ta, hắn … đồ sát Kình Thiên Lục Thành!”



Thẩm Thanh Huyền lập tức nheo mắt lại.



Trông Mộc Huân rất khó xử, y nghiêng đầu, môi mỏng run rẩy khó thể khống chế, ngập tràn hối hận: “Xin lỗi, sư phụ …”



Sự kiện Kình Thiên Lục Thành, Thẩm Thanh Huyền có biết.



Lục thành này là thành lũy của Tẩm Nguyệt tông —— nơi Mộc Huân bảo vệ.



Mấy trăm năm trước, lục thành bị hủy trong một ngày, Thẩm Thanh Huyền dùng cấm thuật hồi sinh mấy trăm vạn sinh linh chưa phân li.



Thẩm Thanh Huyền hỏi y: “Ngươi nói là Loạn Ưng làm?”



Mộc Huân bỗng quỳ trước mặt y: “Là đồ nhi dẫn hắn vào Tẩm Nguyệt tông!” Y bị ma xui quỷ khiến, y tin hắn, y ngỡ hắn vẫn là ngân lang đơn thuần năm xưa, kết quả lại thật sự dẫn sói vào nhà!



Thẩm Thanh Huyền nhíu chặt mày, cảm thấy việc này khá kỳ lạ.



Kình Thiên Lục Thành năm đó tử thương vô số, nhưng không giống người làm mà giống thiên tai hơn.



Bằng không Thẩm Thanh Huyền sẽ tìm hiểu nguyên do tới cùng.



Thẩm Thanh Huyền nhìn Mộc Huân, thở dài: “Vậy nên ngươi đột nhập Tâm Vực, muốn cùng Loạn Ưng đồng quy vu tận?”



Mộc Huân không lên tiếng, xem như chấp nhận.



Khi đó Loạn Ưng tẩu hỏa nhập ma, linh điền Mộc Huân hủy sạch, rõ là lưỡng bại câu thương.



Thẩm Thanh Huyền chọt trán y bảo: “Đi nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ việc này nữa.”



Mộc Huân ngẩng phắt đầu.



Thẩm Thanh Huyền nói: “Không ai ở Kình Thiên Lục Thành mất mạng cả.”



Mộc Huân cắn răng nói: “Đó là sư phụ …”



Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Đây là số mệnh.”



Mộc Huân còn muốn há miệng nói thêm, Thẩm Thanh Huyền đã khoát tay bảo: “Ngươi lo mà ở lại Vạn Tú sơn, chuyện năm đó ta sẽ tìm hiểu giúp ngươi.”



Hoàn toàn không cần phải tìm hiểu, chính y tận mắt nhìn thấy, có gì hay để tra!



Nhưng Mộc Huân không dám nói câu này, y cắn môi dưới, hành lễ: “Đồ nhi bất hiếu, nhọc sư phụ lo lắng.”



Thẩm Thanh Huyền lại búng vào trán y: “Ngươi tu dưỡng cho khỏe là hiếu thuận với ta rồi.”



Vỏn vẹn một câu khiến đôi mắt Mộc Huân đỏ bừng, ngặt nỗi tính y vốn sĩ diện, đánh chết không chịu bộc lộ.



Thẩm Thanh Huyền còn có chuyện băn khoăn nên không định nói thêm nữa.



Mộc Huân đang định rời khỏi, thế rồi bất chợt ngừng lại, do dự nói: “Sư phụ, xin người lưu ý Đế tôn Tâm Vực kia.”



Thẩm Thanh Huyền nhìn y: “Cố Kiến Thâm sẽ không phản bội ta.”



Mộc Huân nói: “Khi đó ta cũng từng nghĩ vậy, nhưng kết quả thì sao?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Không có khả năng, ta rất hiểu hắn.”



Mộc Huân rũ mắt, nhắc lại chuyện xưa: “Đế tôn Cửu Uyên dùng máu nhập thánh, xin sư phụ nhớ lại năm đó Lan Phất quốc đã máu chảy thành sông cỡ nào!”