Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 126 : Cửu tử nhất sinh

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Nhìn thì tưởng trong phòng chỉ có hai người, nhưng thực chất lại có ba tên ẩn núp nơi nào đó thủ thế chờ đợi.



Bên ngoài lại dàn xếp thêm mười tên, con đường sống sót duy nhất chỉ có biển rộng mênh mông kia.



Thẩm Thanh Huyền có thể lặn xuống biển ngưng thở trốn đi, nhưng Cố Phi và Tiểu Kiến Thâm thì phải làm sao?



Tình huống trước mắt không cho phép y hành động thiếu suy nghĩ, Cố Phi bị khống chế, Cố Kiến Thâm lại quá nhỏ, mặc dù tố chất thân thể y hiện giờ mạnh hơn người bình thường, nhưng không có bản lĩnh chống lại súng thật đạn thật.



Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía lão già, thấp giọng: “Tôi có thể giao đứa bé cho ông, nhưng ông phải thả chị ấy trước.”



Lão già cười xùy một tiếng: “Cậu có tư cách gì bàn điều kiện với ta?”



Nói xong, tên da đen kia đè súng lục hằn một dấu sâu trên da thịt trắng nõn của Cố Phi.



Ánh mắt Thẩm Thanh Huyền bỗng chốc lạnh lẽo: “Nếu tôi giết nó?” Dứt lời, ngón tay thon dài của y đặt trên phần cổ mềm mại của Tiểu Kiến Thâm.



Lão già giận tím mặt: “Mày dám!”



Mặt Thẩm Thanh Huyền không đổi sắc: “Ông cảm thấy tôi có tình cảm với đứa bé này?”



Câu nói của y quả nhiên chọt trúng tâm sự của lão già.



Lúc nhận được tin Cố Phi rồi nhìn thấy thiếu niên mỹ mạo này, lão lập tức mắng cô vô liêm sỉ không biết bao nhiêu lần!



Con đàn bà dễ thay đổi, không sống nổi khi thiếu đàn ông, ngay cả thiếu niên này mà cũng bị cô mê hoặc cho ngu si!



Thực ra không thể trách lão nghĩ nhiều, quan hệ giữa Thẩm Thanh Huyền và Cố Phi rất dễ khiến người ngoài hiểu lầm.



Nếu Thẩm Thanh Huyền không thích Cố Phi, sao có thể từ bỏ tất cả cùng cô sinh sống tại làng chài nhỏ bé không bóng người chờ sinh? Nếu không thích cô, sao có thể hết lòng chăm sóc cô, còn lo cho con cô lâu đến vậy?



Trong mắt người ngoài, đừng nói là thích Cố Kiến Thâm, chỉ sợ cả ngày lẫn đêm Thẩm Thanh Huyền đều mong bé chết oan chết uổng, thế thì y có thể cùng Cố Phi làm chim liền cánh, cây liền cành.



Hiểu được điều này, cho nên Thẩm Thanh Huyền nhân cơ hội lợi dụng tâm lý bọn họ.



Trong con ngươi lão già rốt cục lộ ra sơ hở, lão trầm giọng quát: “Buông đứa bé ra, bằng không ta giết Cố Phi!”



Ấy vậy mà vào thời điểm này, Thẩm Thanh Huyền lại cười, trên gương mặt diễm lệ của thiếu niên lộ rõ điên cuồng: “Vậy thì cùng chết.”



“Mày!” Lão già giận điên lên, nhưng không thể không tỉnh táo.



Tuổi trẻ ngông cuồng, thiếu niên tuổi ấy chuyện gì mà chẳng dám làm.



Có lẽ đối với người trưởng thành, tử vong là một điều đáng sợ, nhưng đối với người trẻ tuổi hãm sâu vào vào si luyến quên hết tất cả, e rằng lại xem đây là một chuyện lãng mạn.



Đứa bé không thể chết được!



Lão già bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ta thả Cố Phi, làm sao xác định mày sẽ đưa đứa bé cho ta?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Cho tôi một chiếc ca nô, đưa Cố Phi lên đó, tôi sẽ đặt đứa bé trên bờ biển.”



Thẩm Thanh Huyền diễn thật đến mức cả Cố Phi cũng tin, trong mắt cô ngập tràn van xin.



Sắc mặt lão già đổi tới đổi lui, hiển nhiên đang cân nhắc.




Thẩm Thanh Huyền móc ngân châm từ trong ngực, phong bế huyệt vị ngay bụng cô.



Cố Phi vẫn gắng nói: “Đừng ngắt lời chị, chị … chị còn điều muốn nói với em …”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Em biết thân thế Cố Kiến Thâm, chị không cần nhắc.”



“Không …” Cố Phi lắc đầu, cố sức nói, “Tiểu Thâm nó …”



Thẩm Thanh Huyền nhân lúc cô thất thần lấy viên đạn ra.



Vì lần này quá đau, sắc mặt Cố Phi trắng bệch, đau đớn khiến cô trực tiếp bất tỉnh.



Thẩm Thanh Huyền không dám xả hơi, đây là thời điểm mấu chốt, chỉ cần hơi vô ý thì cô sẽ chết.



Điều kiện trước mắt rất gay go, thể lực lẫn linh khí y đều sắp chạm đáy, chỉ có thể liều mạng giữ lại cho cô một hơi.



Trước hết phải sống, bằng mọi cách cũng không thể để cô chết. Chỉ cần còn sống thì tất cả đều dễ nói!



May mà có Thẩm Thanh Huyền, nếu đổi thành một người khác, dù có là Cố Kiến Thâm trưởng thành cũng khó thể bảo vệ tính mạng Cố Phi.



Song trước tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, dù là Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ làm được có bấy nhiêu.



Cố Phi sống, nhưng hôn mê bất tỉnh.



Thẩm Thanh Huyền nhìn mặt trời vừa ló dạng, lại nhìn đứa bé non nớt trong ngực mình, màu mắt chìm xuống như biển sâu.



Tạ gia.



Y sẽ nhổ cỏ tận gốc!



Chu đại thiếu Chu gia — bạn học Chu Trì oai phong nửa Hoa quốc vạn vạn không ngờ — mình làm mưa làm gió hơn mười năm chẳng sao, vậy mà mới “hoàn lương” một năm đã bị người ta bắt cóc!



Từ lần gặp Mạt Thanh Hiền ở Win thì gã đã rơi sâu vào lưới tình, không thể kìm nén, yên chi thủy phấn bình thường khó lọt vào mắt, gã mong nhớ ngày đêm, thở dài thở ngắn, hệt một tên bệnh thần kinh viết kép.



Trái tim gã đã cuồng dại đến thế, vậy mà tiểu yêu tinh kia lại chạy!



Để lại số điện thoại của y, cầm hai vạn đồng của gã, bỏ của chạy lấy người!



Chu đại thiếu phẫn nộ, huy động thế lực điên cuồng tìm y —— chỉ tiếc thế lực gã quá yếu, Chu lão sao có thể để cho anh em cùng mình vào sinh ra tử tìm tiểu kỹ nữ giúp gã.



Cho nên sau cùng không tìm được người, Chu đại thiếu đau lòng gần chết, cả ngày không ăn cơm.



Sáng hôm sau, quản gia nói với gã: “Người là sắt cơm là thép, ăn no mới có sức tìm người.”



Thế là Chu đại thiếu đói bụng váng đầu hoa mắt ‘cố sức’ ăn một bữa.



Chỉ tiếc tìm suốt một năm rưỡi, Chu đại thiếu không tìm được người, kết quả còn rơi vào bẫy, bị trói.



Càng nguy hiểm hơn là kẻ bắt cóc không cần tiền, chỉ muốn mạng nhỏ của gã.



Chu đại thiếu khóc đỏ cả mắt!!!