Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 136 : Thả thính ngươi đó ~

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Cánh tay y dán sát vào tay của hắn, da thịt hơi lạnh tựa như một lớp tuyết mỏng, Cố Kiến Thâm rất sợ nhiệt độ tay mình sẽ nóng hóa y.



Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như thế thầm buồn cười, nhưng mặt vẫn tỏ ra không hay biết rồi hỏi: “Con nóng hả? Tay nóng hổi luôn này.”



Tim Cố Kiến Thâm càng nóng hơn, dường như nó đã biến thành thái dương nơi chân trời, nóng đến mức suýt làm bốc hơi tất cả huyết dịch trong hắn.



Hắn không muốn thất thố, bèn rút tay lại: “Không có gì, con không sao.”



Thẩm Thanh Huyền lại để tay mình dán sát vào tay hắn, cười nói: “Tay bố lạnh, giải nhiệt cho con này.”



Thế này làm sao giải nhiệt? Đây rõ ràng là lửa cháy thêm dầu! Thấy Cố Kiến Thâm dại mặt ra mà Thẩm Thanh Huyền vui quá chừng, rất muốn quay lại để sau này về Tâm Vực cho Cố lưu manh xem trăm lần.



Tên phim Thẩm Thanh Huyền cũng nghĩ xong rồi, gọi là – lịch sử ngây thơ của lão lưu manh.



Thẩm Thanh Huyền cố gắng ép mình không cười ra tiếng, may mà Cố Kiến Thâm không để ý nên không thấy ý trêu tức trong mắt y.



“Đi thôi.” Thẩm Thanh Huyền giục hắn, “Đi ăn cơm.”



Hai người vào nhà ăn, nhân viên phục vụ từng gặp Thẩm Thanh Huyền, thấy y đột nhiên dẫn theo một cậu đẹp trai, còn có cử chỉ thân thiết như thế, không khỏi giật nảy mình.



Chẳng qua họ được rèn luyện rất tốt, nhìn không chớp mắt, không hề biểu lộ ra gì.



Cố Kiến Thâm rốt cục phục hồi tinh thần, hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể khiến bản thân không đi cùng tay cùng chân đã tốt lắm rồi.



Sau khi vào chỗ, nhân viên phục vụ đi tới: “Tiên sinh, xin hãy gọi món.”



Thẩm Thanh Huyền ra vẻ lơ đãng hỏi: “Đây là món ăn sao?”



Nhân viên phục vụ đáp: “Đúng vậy, đây là phần ăn mới nhất cho đêm thất tịch.”



Thẩm Thanh Huyền lại cố ý hỏi: “Phần ăn tình nhân à?”



Nhân viên phục vụ gật đầu.



Thẩm Thanh Huyền cong mắt bảo: “Vậy chọn cái này đi.”



Cố Kiến Thâm ngẩng phắt đầu, há mồm định nói: “Chúng ta …”



Thẩm Thanh Huyền ngắt lời hắn: “Thử xem, dù gì cũng không có ai ăn cùng bố.”



Cố Kiến Thâm sửng sốt, nhưng rất nhanh đã buông mi, đáp: “Dạ.”



Thẩm Thanh Huyền âm thầm hả hê, cảm thấy kế hoạch của mình thật hoàn hảo, dự là biên kịch cũng không thể soạn ra kịch bản lãng mạn đến thế, nhất định Cố Kiến Thâm sẽ cảm thấy ngọt như được bôi mật cho coi.



Đáng tiếc Tôn chủ đại nhân vẫn đánh giá thấp lão công nhà y.




Thẩm Thanh Huyền lập tức giãn mặt cười: “Được!”



Thu phục! Phim kinh dị đúng là thứ tốt!



Thẩm Thanh Huyền sợ quỷ á? Đùa gì thế … nói ra cả giới tu chân sẽ cười rụng răng cho xem!



Nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn có thể vờ sợ quỷ, thời điểm này rất cần kỹ năng diễn xuất, Tôn chủ đại nhân rất có lòng tin về mình!



Hai người vào rạp chiếu phim, mới phát hiện hầu như chẳng có ai.



Cố Kiến Thâm thì nghĩ, có lẽ mọi người xem phim khác hết rồi, dù gì mấy đại sảnh khác đều hết chỗ …



Thật ra vẫn do Thẩm Thanh Huyền bao hết, hai ba con mèo nhỏ trong phòng cũng là thủ hạ của Thẩm Thanh Huyền.



Sau khi bộ phim bắt đầu, âm nhạc âm trầm vang lên, Thẩm Thanh Huyền lập tức co rút.



Cố Kiến Thâm nhận ra, nào từng thấy một Thẩm Thanh Huyền như thế bao giờ? Thế là cõi lòng cứ nóng lên, hận không thể ôm y vào ngực mà chở che.



Thẩm Thanh Huyền cũng từ từ nhích lại gần hắn, cực kỳ gần.



Bộ phim cực kỳ tẻ ngắt, vẫn chỉ là kiểu phim ma báo thù cũ rích …



Toàn bộ quá trình Cố Kiến Thâm luôn tỏ ra bình tĩnh, Thẩm Thanh Huyền thì cứ bị “dọa”, khi đến đoạn cao trào, y nắm chặt tay Cố Kiến Thâm.



Cố Kiến Thâm làm gì mà sợ? Hắn sắp bay lên trời luôn rồi.



Tay Thẩm Thanh Huyền lành lạnh, trông có vẻ sợ lắm, Cố Kiến Thâm mềm lòng, cẩn thận nắm chặt tay y, an ủi rằng: “Không sao đâu, tất cả đều là giả.”



Thẩm Thanh Huyền hít sâu, chỉ lo nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình.



Cố Kiến Thâm thấy y chuyên chú như thế, tầm mắt nhịn không được dao động trên người y, mới đầu là lén lút, sau đó thì càng trắng trợn lộ liễu.



Lại đến đoạn cao trào, Thẩm Thanh Huyền hít sâu, tay bám Cố Kiến Thâm càng thêm dùng sức.



Cố Kiến Thâm cảm thấy cả lòng đầy ngọt ngào, khẽ bảo: “Đừng sợ, con ở đây.”



Thẩm Thanh Huyền gật đầu, dù sợ nhưng vẫn muốn xem, đúng là đáng yêu vô địch!



Cố Kiến Thâm nhận định hôm nay là ngày may mắn của mình, cực kỳ cực kỳ may mắn, nói là may mắn nhất cả đời cũng chẳng ngoa.



Thấy bộ phim đã chiếu được hơn nửa, Thẩm Thanh Huyền thấy độ lửa cũng bén lắm rồi, sau đó lại thêm một cảnh dọa người, Thẩm Thanh Huyền liền bảo: “Dựng tay vịn ở giữa lên đi.”



Cố Kiến Thâm chưa kịp phản ứng, Thẩm Thanh Huyền đã bỏ tay vịn ngăn giữa hai người ra, cả người đều dán lên Cố Kiến Thâm.