Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 143 : Thẩm Thanh Huyền dùng sức ôm hắn …

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Đến phòng của Cố Kiến Thâm? Cố Kiến Thâm mời y tới phòng ngủ của hắn?



Thẩm Thanh Huyền “được cưng mà sợ” quá chừng!



Phải biết từ khi hai người chia phòng, y như “bố già” bị hắn ghét bỏ, đừng mong tiến vào không gian riêng tư của hắn nửa bước.



Hiện giờ đột nhiên nhận được lời mời, y thật sự không thể tin nổi.



Cố Kiến Thâm thấy y không lên tiếng, thế là khẽ cười rồi dịu dàng bảo: “Yên tâm, phòng tôi gọn gàng lắm.”



Nụ cười này rất đỗi mê người, Thẩm Thanh Huyền bị người yêu mê hoặc, trống ngực đập dồn dập.



Mặc dù hướng đi khá kỳ quặc, song y vẫn rất vui khi có thể nhìn thấy Cố Kiến Thâm cười thoải mái như thế.



Thẩm Thanh Huyền: “Không gọn cũng không sao, tôi sẽ không chê.”



Câu này vô cùng tri kỉ.



Cố Kiến Thâm nghe mà lòng như được bôi mật, không cần phải nghĩ nhiều, Thẩm Thanh Huyền cẩn thận nuôi hắn khôn lớn, tất nhiên rất coi trọng hắn, đừng nói chi người, dù là con chó … tình cảm mười tám năm vẫn sẽ rất sâu.



Hai người lên lầu, vào phòng, lúc mở đèn, Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc ngắm nhìn chung quanh.



Thật ra không có gì kỳ lạ, là một căn phòng cực kỳ bình thường.



Giường gỗ lim rộng rãi, thảm lông dày sang quý, còn có những tranh vẽ trên tường vô giá …



Không có gì đặc biệt, nhưng vô cùng sạch sẽ gọn gàng, mang theo mùi hương thoang thoảng, Thẩm Thanh Huyền giương mắt, thấy một bó bách hợp được treo trên cửa sổ.



Thẩm Thanh Huyền không thích loại hoa thuần trắng này, y thích mẫu đơn thược dược, muốn đỏ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.



Cố Kiến Thâm nhận ra tầm mắt y, nói: “Trước đó đi ngang qua cửa hàng bán hoa, đúng lúc thấy chúng nở nên mua về.”



Thật ra, khi nhìn thấy những đóa bách hợp xinh đẹp vươn mình này, trong đầu hắn thoáng hiện lên bóng hình Thẩm Thanh Huyền ăn vận gọn gàng đứng trên cầu thang.



Tinh khiết, trắng  nõn, vì xinh đẹp quá phận mà tôn thêm nét quyến rũ.



Mặc dù so người trong lòng với hoa là một việc dung tục, nhưng chỉ có sự xinh đẹp ấy mới ví được với vẻ đẹp một phần ngàn của y.



Lần này nhập thế Thẩm Thanh Huyền chưa từng biểu lộ sở thích của mình.



Nguyên nhân không gì khác, y muốn cưng chiều Cố Kiến Thâm, mà sở thích của Cố Kiến Thâm hoàn toàn trái ngược với y, cho nên y giấu sự yêu thích của mình, lựa ý hùa theo Cố Kiến Thâm.



Bởi vậy, dù y cảm thấy bách hợp xấu, nhưng vẫn trái lương tâm mà nói: “Thật đẹp.” Nói xong liền vội vàng dời mắt, không liếc thêm xíu nào nữa.



Cố Kiến Thâm gọi y: “Qua đây ngồi đi.”



Thẩm Thanh Huyền đi qua, đỡ tay vịn ngồi vào, đệm rất mềm, góc độ ghế dựa rất phù hợp, góc nhìn lúc ngẩng đầu cũng rất ổn, nhưng mà … cách Cố Kiến Thâm hơi xa.



Cố Kiến Thâm ấn nút điều khiển, màn tự động kéo lại, trong không gian tối đen, ánh sáng đèn chiếu trở thành ngọn đèn dầu thắp sáng hắc ám.



Thẩm Thanh Huyền đột nhiên hỏi: “Không phải phim kinh dị chứ?”




Thẩm Thanh Huyền nhớ không nổi, nhưng trong lòng vẫn còn vướng mắc không thể cởi bỏ.



Y xuống lầu, muốn tìm Cố Kiến Thâm, kết quả phát hiện dưới lầu cũng chẳng có ai …



Ra ngoài rồi?



Thẩm Thanh Huyền không nghĩ nhiều, tự mình đi pha trà, ngồi trên sofa ổn định cảm xúc.



Nhoáng cái lại qua một buổi chiều, đến khi trời nhá nhem tối, Cố Kiến Thâm vẫn chưa về …



Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, lấy di động định gọi cho hắn.



“Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không liên lạc được …”



Không ai nhận?



Thẩm Thanh Huyền căng thẳng, gọi cho ngoại tuyến, thuộc hạ lập tức báo: “Sáng nay thiếu gia ra ngoài, nói là muốn đi mua vài thứ.”



Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Người đi theo đâu?”



Thuộc hạ: “Sẽ liên hệ ngay.”



Không lâu sau, người phụ trách truyền lời run rẩy: “Đều … không thấy.”



Thẩm Thanh Huyền lập tức đứng dậy: “Cái gì!”



Ngay sau đó, tin tức ùn ùn kéo tới như trang giấy.



Thẩm Thanh Huyền nhìn kỹ, khiếp sợ phát hiện Cố Kiến Thâm cùng bảo tiêu y sắp xếp đều biến mất không thấy.



Một cách bất chợt, không để lại dấu vết.



Thẩm Thanh Huyền lập tức khuếch tán cảm giác …



Chỉ tiếc trước đó y đã dùng phần lớn linh khí để tìm Tạ Hồng Nghĩa, ác mộng tối qua lại tạo thành thương tổn lên tinh thần y, cho nên lúc này không thể nào khuếch tán quá xa.



Y đi vào căn cứ ngầm, vận dụng tất cả nhân mạch, tìm kiếm Cố Kiến Thâm trên diện rộng.



Bắt cóc sao? Là kẻ nào?



Dư đảng của Tạ gia không có bản lãnh này.



Thẩm Thanh Huyền suy xét đến những kẻ có khả năng, nhưng không có manh mối gì.



Ngay lúc y đang sứt đầu mẻ trán, một cú điện thoại gọi tới.



Thẩm Thanh Huyền không có tâm trạng nhận máy, y vẫn đang mở rộng ngũ giác, mặc dù phạm vi eo hẹp, nhưng y có thể ngồi trong xe, tìm kiếm di động sẽ nhanh hơn người bình thường một ít.



Trợ lý A Lâm của y nhận máy, vẻ mặt đại hán lạnh lùng rất nhanh dại ra: “Tiên sinh … Cố nữ sĩ tỉnh rồi.”