Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 160 :
Ngày đăng: 12:47 19/04/20
Thẩm Thanh Huyền biết rõ vẫn cố hỏi: “Sao lại mờ ám?”
Hạc giấy béo đáp không chút khách khí: “Ngươi xem hắn là bằng hữu, hắn lại chỉ muốn hôn ngươi, làm chuyện quá đáng với ngươi.”
Có bản lĩnh đừng chỉ nói chứ không làm nha! Thẩm Thanh Huyền rất chờ mong hắn sẽ viết loại chuyện này cho y xem như thế nào?
Thẩm Thanh Huyền bình tĩnh nói: “Nói hưu nói vượn!”
Hạc giấy béo thâm trầm: “Ngươi hoàn toàn không biết mình quyến rũ thế nào đâu.”
Thẩm Thanh Huyền chống đỡ hết nổi, bị hắn chọc cười thành tiếng.
Y sợ nếu tiếp tục dây dưa sẽ không kìm được tháo vỏ bọc của hắn, cho nên ngừng lại: “Ta phải nghỉ ngơi.”
Hạc giấy béo cũng biết một vừa hai phải, không đến đụng cửa quấy rầy y nữa.
Mấy ngày tiếp theo, hai người vẫn duy trì quan hệ vi diệu này.
Ban ngày, Cố Kiến Thâm đứng đắn du ngoạn cùng Thẩm Thanh Huyền, muốn bao nhiêu đàng hoàng thì có bấy nhiêu, không để lộ chút cảm xúc vượt rào nào.
Đến tối lại lắc mình hóa thành hạc giấy béo, liếng thoắng chửi bới bản thân “mặt người dạ thú” vào ban ngày.
Đúng vậy, mưu đồ gây rối, tệ hại … Những từ này không đủ để hình dung hắn, mà phải dùng mặt người dạ thú. Gì mà ra vẻ đạo mạo, chứ thực chất vô cùng hạ lưu; gì mà trông như thể nghiêm trang, bản chất lại chẳng ra làm sao … làm cho Thẩm Thanh Huyền cười không ngừng.
Thật ra chiêu này của hắn rất thông minh, ban ngày bày ra mặt phong độ của hắn, liều mình giành thiện cảm với Thẩm Thanh Huyền; ban đêm lại chửi bới mình, để Thẩm Thanh Huyền thiên vị hắn trong vô thức; quan trọng hơn là hắn thông qua ngôn từ buổi tối kích thích Thẩm Thanh Huyền, chôn hạt mầm nhỏ vào sâu trong tiềm thức y.
Thẩm Thanh Huyền không biết năm đó mình thế nào, chứ hiện giờ y sắp kháng cự hết được rồi đó.
Tên khốn này càng nói càng hăng, tự cho mình sắm vai rất thành công, lại còn mượn thân phận hạc béo làm “người hướng dẫn tình cảm” cho y.
Chẳng hạn như đêm nay …
Hạc giấy béo: “Nếu ngươi không thích hắn, thì đừng gặp mặt hắn, như vậy sẽ không ngừng cho hắn hy vọng, lỡ đâu hắn nhịn không được thì sao?”
Nhịn không được thì nhanh làm gì coi! Thẩm Thanh Huyền trả lời hắn: “Tất cả toàn do ngươi đoán mò.”
Hạc giấy béo: “Có phải ta đoán mò hay không trong lòng ngươi rõ nhất, nếu không phải hắn có tình ý với ngươi, hà cớ gì ngày nào cũng tìm ngươi, ngày nào cũng dẫn ngươi chơi này dạo kia?”
Không tìm ta ngươi muốn tìm ai, không dắt ta đi chơi ngươi muốn dắt kẻ nào đi chơi? Đương nhiên Thẩm Thanh Huyền vẫn viết: “Đừng áp đặt suy nghĩ xấu xa của ngươi lên bọn ta.”
Hạc giấy béo vô cùng đau đớn: “Sao ngươi không tin ta?”
Thẩm Thanh Huyền: “Dựa vào đâu bảo ta tin một người ngay cả mặt cũng không dám lộ?”
Hạc giấy béo lại bay tới: “Dù sao ta nói gì ngươi cũng không tin, chi bằng tự ngươi thăm dò thử xem.”
Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên, trả lời hắn: “Thử kiểu gì?”
Kết quả trong túi càn khôn của y không có gì, đừng nói là y phục, ngay cả mảnh nội khố cũng không có!
Bị đánh tráo rồi … khi nào đấy? Nhất định là đại hỗn đản Cố Kiến Thâm này làm!
Rốt cục Thẩm Thanh Huyền cũng hiểu rõ kịch bản của bạn học lão Cố rồi.
Thì ra là ở ngay đây.
Cố Kiến Thâm nhìn muốn trợn mắt cả lên cuối cùng tìm về được một tia lý trí: “Sao vậy?”
Thẩm Thanh Huyền không dám xoay người, lí nhí: “Ta … không mang y phục.”
Cố Kiến Thâm nhắm mắt, dùng sức nắm chặt quyền giữ vững thanh tỉnh: “Chỗ ta … ấy …” Hắn tỏ ra kinh ngạc, “Ta cũng không mang.”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Cố Kiến Thâm vội vàng cởi y phục mình, phủ lên người Thẩm Thanh Huyền: “Không sao, ngươi mặc tạm của ta đi.”
Tu vi hiện giờ của họ sao có thể sợ lạnh? Đương nhiên, công năng của y phục vốn không chỉ để giữ ấm.
Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt y phục của Cố Kiến Thâm.
Vừa ngoảnh đầu, y mới chính thức thấy rõ mưu kế của bạn học lão Cố.
Huyết ấn …
Từ thắt lưng rắn chắc hướng lên, tụ thành cấm ấn đỏ tươi trên bả vai.
Khi vạn vạn tuổi, từ ánh nhìn đầu tiên Thẩm Thanh Huyền đã bị bắt giữ tâm thần, giờ này khắc này … y lại ngắm đến ngẩn ngơ.
Nói đi nói lại, người này muốn sắc dụ y à?
Không thể không nói chiêu này rất thỏa đáng, ăn chắc rồi!
Thẩm Thanh Huyền nhìn chòng chọc, đến khi hoàn hồn thì ngón tay đã chạm vào cấm ấn đỏ tươi trên vai hắn.
Cố Kiến Thâm không giấu được cảm xúc trong mắt, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thanh Huyền khẽ tán thưởng: “Thật xinh đẹp.”
Thanh tuyến êm tai, ba chữ mềm mại, cùng với vẻ mặt mê luyến không cách nào che lấp.
Cố Kiến Thâm liều mạng nắm chặt tay y!
Hắn chưa bao giờ nghĩ cấm ấn xấu xí này, lại có thể mang đến cho hắn may mắn như vậy!