Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 164 : Thỏ? Bánh trôi!

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Thật lâu sau, Thẩm Thanh Huyền mới tỉnh dậy.



Lan Phất vương quá độc ác, không ngờ còn có chiêu số hung tàn như thế.



Hơn nửa tháng qua, bọn thất sư huynh luôn luôn đề phòng, cẩn thận đến nỗi ngày nào cũng dùng thuốc giải, sợ bị người hạ độc, nhưng không ngờ vẫn dính bẫy.



Lan Phất vương không giở trò trong đồ ăn, mà vào lúc họ chuyên tâm bày trận.



— Kính tượng thạch.



(Kính tượng: ảnh trong gương)



Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ mới nghe về nó, không ngờ Lan Phất vương lại có bảo bối này.



Có nó, chuyện bọn họ làm đều là ảnh trong gương, vốn là trận pháp tách giới tu chân và phàm thế, cuối cùng lại tách tám người họ ra khỏi hai giới.



Nghĩ tới đám đông điên cuồng tối qua cũng có mục đích — dùng đám người đó kéo chân họ, Lan Phất vương lợi dụng trận mà họ đã bày một nửa, điều chỉnh suốt đêm, giúp cho kính tượng thạch phát huy tác dụng một cách hoàn mỹ.



Vì kính tượng thạch nên hôm sau, bọn họ không điều tra được gì bất thường!



Chưa kể tối qua gặp phải người phàm điên cuồng, họ muốn đẩy nhanh tiến độ dựng kết giới, hậu quả của nóng vội chính là rơi vào bẫy.



Suy cho cùng, vẫn do họ sơ ý.



Họ luôn cho rằng với sức mạnh của tám người, dù cưỡng ép bày trận vẫn có thể thành công, không ngờ tâm cơ Lan Phất vương quá sâu, cố chấp với phàm thế đến vậy, hơn nữa còn có bảo vật, thật sự không lường trước được.



Thẩm Thanh Huyền hít sâu một hơi, thử hoạt động tay chân, sau đó mi tâm nhíu chặt.



Nơi đây là thế giới thứ ba.



Không phải giới tu chân, cũng không phải phàm giới, mà là một tiểu thế giới không tên, được gọi chung là thế giới thứ ba.



Thẩm Thanh Huyền không xa lạ gì thế giới thứ ba, vạn vạn năm qua, y đã gặp chúng không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn tự mình tạo ra.



Có điều, thế giới thứ ba trước mắt này hơi kỳ lạ, có lẽ do trận pháp, sức lôi kéo mạnh mẽ của nó đưa họ đến một tiểu thế giới hoang vu.



Thần thức của y không dò ra được, trong cơ thể chỉ còn quá nửa linh lực, mà chung quanh khô cằn, không hề có một tia linh khí dao động.



Đây là thế giới thứ ba không có linh khí? Hơi phiền rồi đây.



Thẩm Thanh Huyền nhìn chung quanh, lập tức nhìn thấy Cố Kiến Thâm đang hôn mê.



Y đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn.


Bọn họ đang ở một nơi rất kỳ lạ.



Thổ địa có màu vàng nhạt rất kỳ diệu, trên đất có một ít đá màu ngân bạch, có lớn có nhỏ nằm thưa thớt, nhìn không ra tính chất, cách đó không xa là một hồ nước, nhìn bao quát, chất nước trong vắt dợn từng cơn trông rất đẹp.



Thật ra phong cảnh khá đẹp, nhưng lại yên tĩnh đến là quỷ dị.



Không có dấu hiệu sự sống, ngay cả một thân cây, ngọn cỏ, sâu nhỏ cũng không.



Tiểu bánh trôi trước đó chẳng thấy đâu, cả không gian vô cùng ấm áp, nhưng xen lẫn chút quỷ dị không thể nói rõ bằng lời.



Thẩm Thanh Huyền: “Trước tiên đi chung quanh xem sao.” Trong cơ thể y vẫn còn chút linh lực, nếu có nguy hiểm cũng không cần lo lắng quá mức.



Cố Kiến Thâm quan sát rồi bảo: “Sang bên này.”



Lúc này cần phải dựa vào trực giác, Thẩm Thanh Huyền lựa chọn tin tưởng Đế tôn Tâm Vực tương lai.



Dù sao … tùy tâm mà làm, trực giác của người tu tâm mạnh hơn bất kỳ ai.



Vừa mới nghĩ xong, Thẩm Thanh Huyền lập tức hối hận — Cố Kiến Thâm có trực giác cái rắm á!



Hai người mới đi có ba bước, đột nhiên đất rung núi chuyển, Thẩm Thanh Huyền nắm chặt tay Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm lập tức ôm y vào lòng.



Mặc dù trực giác là dác dưởi*, nhưng thân thủ vẫn không tệ.



(Raw là đọc trại đi của từ ‘rác rưởi’)



Cố Kiến Thâm ôm Thẩm Thanh Huyền rồi nhảy lên, dựa vào một tảng đá, mượn lực chạy gấp rút, vậy mà có thể bay hơn mười trượng trong tình huống không dùng linh khí, có thể nói lợi hại vô cùng.



Chỉ tiếc không hề có tác dụng, một tấm lưới từ trên trời rớt xuống, hai người không trốn đi đâu được.



Thẩm Thanh Huyền thấp giọng: “Đừng gấp, xem coi xảy ra chuyện gì.”



Nếu vận dụng linh lực, họ vẫn có thể tránh khỏi chiếc lưới này, nhưng hao tổn rất lớn, tạm thời không cần sốt ruột.



Cố Kiến Thâm mừng rơn, quang minh chính đại ôm y, hắn chẳng hề gấp đâu.



Sau khi hai người sa lưới, một nhóc bánh trôi bự màu da cam lắc lư đi ra.



“Bánh trôi” này to hơn tiểu tử trước đó rất nhiều, cao tới một thước, đương nhiên cũng rộng một thước, còn đàn hồi, nhún nhảy tưng tưng trên đất, muốn ngu bao nhiêu thì có bấy nhiêu.



Một cục bánh trôi trông ngu như thế, vậy mà mở miệng nói một câu xanh rờn: “Ây ya, hai nam nhân nè, mau hôn môi cho mọi người coi cái nào!”



Cố Kiến Thâm & Thẩm Thanh Huyền: “…”