Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 167 : Ta thích ngươi

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Thất sư huynh đã thấy họ hôn môi, việc này cần phải được giải thích.



Thẩm Thanh Huyền liếc nhìn Cố Kiến Thâm, đúng như y nghĩ, cái tên này đang dè dặt chờ mong.



Không dám thực sự chờ mong, rồi lại nhịn không được hy vọng, mong Thẩm Thanh Huyền có thể nói ra chút gì đó đặc biệt.



Nếu không có Phong Tâm quyết, Thẩm Thanh Huyền nhất định sẽ bình thản tiết lộ tình cảm của mình với thất sư huynh.



Nhưng có Phong Tâm quyết, nếu nói ra, chỉ sợ thất sư huynh sẽ lập tức xách y về Vạn Pháp tông, lúc đó đừng mong gặp lại Cố Kiến Thâm nữa.



Cho nên Thẩm Thanh Huyền chỉ có thể nói: “Là hiểu lầm, sinh linh ở đây rất thích đùa, thấy nam nhân sẽ bắt họ hôn môi, để mang các ngươi ra đây, ta cùng Thanh Thâm đ*o quân đành phải …”



Y bình tĩnh nói xong, căn bản không dám nhìn sang Cố Kiến Thâm một lần.



Mặc dù không thấy, nhưng y vẫn cảm nhận được sự chờ mong nóng bỏng của người kia bị dập tắt.



Vốn dĩ nhút nhát, e rằng lần này hắn sẽ càng rút về mai rùa. Nhưng y hết cách rồi, tạm thời phải ổn định thất sư huynh trước đã.



Thất sư huynh nhìn họ, sắc mặt lộ rõ nghi ngờ.



Thẩm Thanh Huyền quyết tâm nói: “Vừa rồi ngươi cũng nghe đấy, chúng nó còn muốn bắt ngươi hôn môi với Nghiêm đường chủ nữa kìa, may mà Nghiêm đường chủ chưa tỉnh.”



Y nói thế ngược lại nhắc nhở thất sư huynh.



Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Thế giới thứ ba này là một tiểu thế giới yên bình, sinh linh sinh sống ở đây cũng rất đơn thuần, không có ý xấu, chẳng qua thích nhìn người ta hôn môi mà thôi.”



Thất sư huynh tiếp lời y: “Còn có tiểu thế giới như vậy ư?”



Thẩm Thanh Huyền: “May mà chúng ta bị kéo vào đây, bằng không hậu họa vô cùng.”



Thấy y nói chuyện bình tĩnh, thần thái vẫn lãnh đạm trước sau như một, thất sư huynh thở phào nhẹ nhõm, hắn lại nhìn Cố Kiến Thâm, rồi bảo: “Vất vả Thanh Thâm đ*o quân.”



Cố Kiến Thâm đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, song giọng nói cứng đờ không che giấu được: “Không có gì, có thể cùng nhau bình an trở về đã may mắn lắm rồi.”



Thất sư huynh mỉm cười với hắn, đoạn nhìn Thẩm Thanh Huyền: “Các ngươi tìm được điểm bắt đầu rồi à?”



Thẩm Thanh Huyền: “Đúng vậy, ta vẫn còn giữ lại linh lực, đủ để mở giới môn trở về thế giới của chúng ta.”



Thất sư huynh nhẹ nhàng thở ra: “Thế thì tốt quá.”



Trước khi đi, Thẩm Thanh Huyền không nói lời nào với Cố Kiến Thâm, rõ ràng nửa năm qua thân mật khăng khít, nhưng vào thời khắc thất sư huynh tỉnh lại, bọn họ lại trở thành người xa lạ.



Thẩm Thanh Huyền tập trung mở giới môn, khi cánh cửa nửa trong suốt xuất hiện, Cố Kiến Thâm khẽ nói: “Thật tiếc vì không thể nói từ biệt với chúng nó.”



Nhóm bánh trôi rất đáng yêu, nửa năm qua hạnh phúc vô cùng, nhưng một khi bước qua cánh cửa này, mộng rồi cũng phải tỉnh dậy thôi.



Tất cả những điều tốt đẹp đều trở thành bọt biển trôi nổi giữa không trung, mộng ảo vốn dĩ yếu ớt, không biết lặng yên vỡ vụn từ lúc nào.



Thẩm Thanh Huyền dốc hết sức chống đỡ giới môn, không có cách nào đáp lại hắn.




Gió lạnh thổi phất qua má y, tựa như thổi bay sóng nước dập dờn, lấp lánh bay lượn, sáng rực cả bầu trời đêm.



Thẩm Thanh Huyền ghét bóng tối, cũng không thích ban đêm, nhưng khi chứng kiến cảnh này, y cũng thấy rất đẹp.



Có điều việc gấp rút hiện giờ là phải đi tìm Cố Kiến Thâm!



Không biết đi đâu, chỉ có thể tùy theo lòng mình mà tìm.



Song vào lúc này, chỉ trong chớp mắt, một tiếng thở dài bỗng vang lên trong biển ý thức của y.



“Nơi này thật đẹp, nhất định ngươi sẽ rất thích.”



Thẩm Thanh Huyền khựng lại, đứng thật vững vàng.



— Truyền âm, là Cố Kiến Thâm.



Hắn đang ở ngay tiểu thành này!



Thẩm Thanh Huyền từng dùng pháp thuật này vô số lần, nhưng vào lúc này, y lại giống như mới sử dụng lần đầu, vụng về rồi lại khẩn trương mà hỏi: “Ngươi ở đâu?”



Ngay sau đó, một giọng nói dồn dập vang lên: “Thẩm Thanh Huyền?”



Trái tim Thẩm Thanh Huyền dao động mãnh liệt, gần như mở miệng cùng lúc với Cố Kiến Thâm: “Ngươi ở đâu!”



Giây tiếp theo, họ đồng thời tản thần thức, sau đó phát hiện đối phương.



Không thể phân rõ ai tìm được ai trước, tóm lại, vào khoảnh khắc gặp mặt nhau, những cảm xúc căng đầy không chịu nổi khống chế hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.



Giờ khắc này, đom đóm bên cạnh trở thành những vì sao chân chính, xoay quanh hai người họ.



Không biết là ai chủ động trước, họ vội vã ôm hôn nhau.



Khi tách ra, Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Ngươi đang đợi ta sao?”



Cố Kiến Thâm cũng hỏi y: “Ngươi tới tìm ta sao?”



Thẩm Thanh Huyền nắm tay hắn: “Đi theo ta.”



Y dẫn hắn đến nơi bí mật nhất, quan trọng nhất, và quý giá nhất của mình.



Nhìn thấy “kim ngân ổ”, Cố Kiến Thâm giật mình.



Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi là người đầu tiên đến nơi này đó.”



Cố Kiến Thâm đột nhiên nhìn y.



Thẩm Thanh Huyền nói: “Hạ Thanh Thâm, ta thích ngươi.”