Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 169 : Nam nhân thành thánh giữa biển máu ngập trời

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Thấy hai sư huynh đệ đều đến, Thượng Tín chân nhân nhíu mày: “Có chuyện gì?”



Không đợi thất sư huynh mở miệng, Thẩm Thanh Huyền đã làm đại lễ: “Đồ nhi bất hiếu, cô phụ kỳ vọng của sư phụ và sư huynh.”



Thượng Tín chân nhân nhìn về phía Tinh Hoa.



Trong giọng nói thất sư huynh tràn đầy hối hận: “Đều tại đồ nhi vô năng, để cho tặc nhân tính kế, rơi vào thế giới thứ ba, A Thanh vì cứu chúng ta nên cùng Hạ Thanh Thâm … cùng hắn …”



Hắn đổ hết sai lầm lên mình, mà hắn cũng thực sự cho rằng như vậy, Thẩm Thanh Huyền vì ổn định sinh linh thế giới thứ ba, thể theo nguyện vọng của chúng mà hôn môi với Hạ Thanh Thâm. Nửa năm … suốt thời gian nửa năm, nảy sinh chút tình cảm khác cũng là chuyện bình thường!



Sao Thẩm Thanh Huyền có thể để thất sư huynh áy náy và tự trách? Y nói thẳng: “Trước khi rơi vào thế giới thứ ba, con đã có tình cảm với Hạ Thanh Thâm rồi.”



Thất sư huynh quay phắt lại nhìn y.



Trên mặt Thượng Tín chân nhân không có gì thay đổi, qua thật lâu mới bảo: “Hạ Thanh Thâm, là con người bạn cũ kia của ta?”



Thực ra lão hỏi câu này rất kỳ lạ, đã là con bạn cũ, sao ngay cả tên cũng không dám chắc? Nếu đã biết trước tục danh, hà cớ gì lại hỏi thế?



Chẳng qua hiện giờ Thẩm Thanh Huyền cùng thất sư huynh đều không có đủ nhạy bén để nhận ra điều đó, song nếu nhận ra thì như thế nào?



Thất sư huynh và Cố Kiến Thâm vốn không quen, đã qua gần hai ngàn năm, làm gì còn nhớ rõ? Thẩm Thanh Huyền thì lại càng quên không còn một mảnh. Chưa kể, sao họ có thể ngờ sư phụ nhà mình lại gọi phản đồ tông môn đến giúp đỡ bày trận?



Thượng Tín chân nhân nhìn Thẩm Thanh Huyền bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, lão hỏi y: “Ngươi thích hắn thật sao?”



Thẩm Thanh Huyền nói một cách chắc chắn: “Đúng vậy!”



Thượng Tín chân nhân lại hỏi: “Tu vi khổ luyện hai ngàn năm đều bỏ hết?”



Thẩm Thanh Huyền không hề tỏ ra do dự: “Con bỏ!”



Thượng Tín chân nhân yên lặng nhìn y: “Hắn biết không?”



Hắn này đương nhiên là chỉ Cố Kiến Thâm.



Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Không biết ạ.”



Thượng Tín chân nhân nói: “Nếu biết ngươi vì hắn từ bỏ tiền đồ cả đời, ngươi sẽ giải quyết thế nào?”



Thẩm Thanh Huyền kiên định: “Con sẽ ở bên cạnh hắn, bọn con ở bên nhau sẽ có tương lai tốt hơn.”



Thượng Tín chân nhân nhíu chặt mi tâm, trầm giọng không nói.



Thân phận Cố Kiến Thâm, tâm pháp của Thẩm Thanh Huyền cùng thân thể vạn huyết đều là những trở ngại khó khăn, đã định sẵn hai người là nghiệt duyên.



Lão rất rõ tính đồ đệ nhà mình, đừng thấy y đã hai ngàn tuổi, chứ thực ra không khác gì hồi mười mấy, một khi đã quyết định sẽ không thay đổi, không sợ trời không sợ đất, dù có trả giá bằng mọi thứ cũng không tiếc.



Nhưng lão không thể nhìn y hủy hoại bản thân.



Phong Tâm quyết không phải muốn tu là tu, không phải muốn không tu là có thể không tu.



Càng chưa kể đó là tu vi gần hai ngàn năm? Y có từng nghĩ không có tu vi này, bản thân sẽ suy sụp thành dạng gì không?



Tu sĩ hai ngàn tuổi, không có tâm pháp chống đỡ cũng chỉ là một con người.



Người, làm sao sống được tới hai ngàn tuổi.



Thượng Tín chân nhân hiểu rất rõ Thẩm Thanh Huyền, cho nên lão không giận, cũng không đối cứng với y, chỉ hỏi rằng: “Tâm ý ngươi đã quyết rồi?”



Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Đúng vậy, đồ nhi bất hiếu, khiến sư phụ thất vọng rồi.”



Thượng Tín chân nhân nói: “Vi sư không phải người ngoan cố không thay đổi, ngươi thích ai, ta vốn không nên can thiệp, nhưng tâm pháp của ngươi rất tráo trở, không phải nói buông là buông được.”



Lão ôn hòa nói như thế, khiến vẻ mặt Thẩm Thanh Huyền thả lỏng hơn rất nhiều.



Y biết sư huynh và sư phụ rất thương mình, y cũng biết mình sẽ phải đối mặt những gì, nhưng y thật sự không sợ, vì Cố Kiến Thâm yêu y, y cũng yêu Cố Kiến Thâm, nghĩ thế, y như có vô vàn dũng khí, có gan đối mặt mọi thứ có thể xảy ra.



Thượng Tín chân nhân ngập ngừng nói: “Ngươi đừng xúc động, theo lý thì cảnh giới này ngươi cũng nên thành thánh rồi, chỉ cần thành thánh, ngươi có thể ở bên hắn, không còn gì phải cố kỵ, chẳng phải một công đôi việc?”



Thẩm Thanh Huyền hiểu chứ, nhưng y cụp mắt nói: “Sư phụ, Phong Tâm quyết sẽ không để con thành thánh.”



Y đã cảm nhận được tâm pháp phản phệ, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hạ Thanh Thâm, y đã mơ hồ nhận ra rồi.



Dạo ấy nó rất nhẹ, rất chậm, nhưng đã có dấu hiệu. Cho nên từ khi đó y đã thích hắn, chỉ do bản thân không chịu thừa nhận mà thôi.



Lúc ở thế giới thứ ba, vì không có linh lực nên Phong Tâm quyết ngủ say, nếu không sợ rằng nửa năm đó y đã xảy ra chuyện.



Sau khi trở lại giới tu chân, y vội vã đi tìm Cố Kiến Thâm như thế, cũng vì Phong Tâm quyết đang không ngừng đẩy nhanh tốc độ phản phệ.
Nếu mọi thứ đều là âm mưu, nếu mọi thứ đều là giả dối, nếu …



Thẩm Thanh Huyền không biết còn có thể thế nào, y chẳng qua chỉ cố chấp tin tưởng, tin rằng tất cả đều là thật.



Gặp nhau, thương nhau, hiểu nhau, bên nhau, tất cả đều là thật.



Cứ thế, Thẩm Thanh Huyền đặt chân vào Tâm Vực. Bộ dạng này của y không ai đến ngăn cản, nhưng cũng không thể gặp Cố Kiến Thâm.



Đợi không biết bao lâu, đến khi y cảm thấy mình sắp không còn thời gian, y rốt cục cũng nhìn thấy Cố Kiến Thâm.



Đó là yến hội vô cùng long trọng, là yến hội ăn mừng Cố Kiến Thâm thành thánh.



Nam tử vận hồng y ngồi trên cao, anh tuấn và phi phàm đến thế.



Vô số người chúc mừng hắn, vô số người khen tặng hắn, môi mỏng hắn khẽ nhếch, cười đến là hời hợt.



Rõ ràng là người quen thuộc, ngũ quan quen thuộc, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại thấy sao quá đỗi xa lạ.



Y muốn đi tới, lại không biết nên qua đó làm sao.



Buổi tiệc náo nhiệt vô cùng, có người nâng rượu cao giọng: “Vẫn là thánh nhân Cửu Uyên của chúng ta giỏi hơn, Thẩm Liên Hoa kia chỉ có hư danh thiên kiêu, cuối cùng vẫn không thể thành thánh!”



Bỗng dưng nghe thấy tên mình, Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra, cuống quýt nhìn Cố Kiến Thâm, hy vọng có thể thấy được gì đó.



Nhưng sắc mặt Cố Kiến Thâm vẫn hời hợt như trước, không nói một lời.



Lại có người hỏi: “Thánh nhân đến Thiên Đạo một chuyến, có từng gặp Liên Hoa đạo quân kia chưa?”



Cố Kiến Thâm lắc đầu: “Chưa từng gặp.”



“Chưa từng gặp sao? Nghe nói Liên Hoa kia có ngoại hình mỹ mạo vô song, đẹp hơn mấy mỹ nhân hàng đầu ở Tâm Vực chúng ta mấy phần, nếu gặp …”



Cố Kiến Thâm bình tĩnh: “Ta không có hứng thú.”



Chưa từng gặp. Không có hứng thú.



Thẩm Thanh Huyền mở to mắt, dùng sức mở to mắt nhìn nam nhân ở đằng xa.



Đây là Hạ Thanh Thâm ư?



Phải.



Đây là một trò đùa thôi ư?



Phải.



Đây chỉ là sự ảo tưởng của một mình y thôi ư?



Phải.







Thượng Tín chân nhân tìm được tiểu đồ đệ của mình trong “kim ngân ổ”.



Nhưng hiện giờ không thể gọi nó là “kim ngân ổ” được nữa, vì tất cả vật bên trong đều bị Thẩm Thanh Huyền đập vỡ, tâm ái của y, vật chí ái y góp nhặt suốt hai ngàn năm, tất cả đều trở thành những mảng cháy sém hỗn độn.



Y ôm cục nắm Tiểu Bạch thật chặt, suy sụp, thất hồn lạc phách dựa vào mặt đất khô cằn.



Thượng Tín chân nhân đi tới, lẳng lặng nhìn y.



Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu, giọng nói khàn đi trông thấy: “Sư phụ, con xin lỗi.”



Thượng Tín chân nhân nói: “Từ bỏ hết đi, quên hết mọi thứ đi.”



Lão đưa tay, một luồng sáng tím bao phủ lên Thẩm Thanh Huyền.



Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt lại, một giọt lệ trượt xuống từ khóe mắt, rơi trên cơ thể cục nắm Tiểu Bạch, nóng hổi khiến nó phải rụt người.



“Sư phụ, xin giúp con chăm sóc nó.”



“Nó tên Hạ Đình, đợi khi con thành thánh, tìm một cơ duyên để nó bái con làm sư đi.”



— Hạ Đình.



Từ nay về sau chấm dứt (đình chỉ) hết mọi luyến lưu si mê vì hắn.