Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 171 : Nhìn như nhất kiến chung tình, thật ra lại khắc cốt ghi tâm

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Hai người đều nhớ lại, thực ra Thẩm Thanh Huyền có thể về hiện thực, trở lại bên cạnh Cố Kiến Thâm, hôn hắn rồi ôm hắn một cái, tâm sự với hắn là được rồi.



Nhưng y không ra ngoài, y không chỉ muốn đến xem Cố Kiến Thâm, mà còn muốn đi tìm hắn.



Tiếc nuối mấy ngàn năm trước đã hình thành, dù có cải biến tâm cảnh cũng không thay đổi được sự thật.



Thế nhưng tâm cảnh và sự thật nào có khác biệt nhiều đến thế?



Chung quy vẫn là một sự tiếc nuối, thay vì mặc kệ không quan tâm, không bằng đi thay đổi, để mỗi khi nhớ lại có thể cảm nhận được vài điều khác biệt, giúp cho tiếc nuối không còn tiếc nuối như trước, cũng như mất mát không còn mất mát như trước.



Cố Kiến Thâm ngoài tâm cảnh nói: “Ra đi.”



Thẩm Thanh Huyền: “Chờ chút.”



Cố Kiến Thâm: “…”



Thẩm Thanh Huyền dịu dàng nói: “Để ta nhìn ngươi thêm chút nữa.”



Cố Kiến Thâm không lên tiếng.



Thẩm Thanh Huyền bước thật chậm, hướng về Tâm Vực trong ký ức.



Y trong tâm cảnh vẫn còn chịu phản phệ của Phong Tâm quyết, hệt như năm đó, bước từng bước già nua, làn da mất đi nhẵn nhũi, thân thể trở nên mỏi mệt, sự vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ và thảm đạm.



Năm đó y đã bất an, đã không có dũng khí, đã không tin tưởng, có lẽ có liên quan đến việc mình già đi.



Biến thành bộ dạng này trong một đêm, sao y còn không biết xấu hổ đến gặp người yêu hãy còn đang hào hoa phong nhã?



Đứng nhìn từ xa lại còn nghe được lời như thế, y làm gì còn dũng khí để truy vấn và nghi ngờ?



Sợ hãi tích lũy tới đỉnh điểm cũng vì một câu “chưa từng gặp” mà triệt để sụp đổ, công kích cả người y.  



Người có tính gàn bướng luôn sẽ có khuyết điểm như thế, bọn họ có thể vì một chuyện mình tin tưởng mà không hề sợ hãi, biết dũng cảm, liều lĩnh tiến tới.



Nhưng quá cứng rắn sẽ dễ bị thua thiệt, một khi tín ngưỡng sụp đổ, những thứ từng vứt bỏ trước đó lũ lượt kéo tới, cười nhạo, châm chọc, ăn mòn y.



Người vốn dĩ dũng cảm chẳng sợ gì, thoáng chốc trở thành kẻ nhát gan yếu đuối nhất.



Không dám bước một bước, không dám nói một câu, chỉ có thể trở về lãnh địa của mình, lụn bại mà liếm miệng vết thương một cách vô ích.



Thẩm Thanh Huyền bước về phía Lan Phất quốc, tìm được cục nắm Tiểu Bạch bị bỏ rơi.



Đám bánh trôi của thế giới thứ ba dại khờ ngây thơ, không hiểu lòng người, cũng không hiểu tình đời, chúng nó sống vui vẻ ở thế giới nhỏ của riêng mình.



Đến thế giới xa lạ này, bánh trôi Tiểu Bạch bàng hoàng mê man, nhưng may mắn thay, vẫn còn hai người mà nó quen biết.



Song rất nhanh, một trong họ đã rời bỏ nó, cục nắm nhỏ mờ mịt bất lực nhìn vô số nhân loại, hoàn toàn không biết nên làm gì.
Lần này đến lần khác, nó không ngừng chất chồng, không ngừng tích lũy, tưởng như nhất kiến chung tình, thực ra lại khắc cốt ghi tâm.



Thẩm Thanh Huyền mỉm cười từ đáy lòng, hỏi Cố Kiến Thâm ngoài tâm cảnh: “Ngươi không sợ ngươi trong này chê ta sao?”



Cố Kiến Thâm đáp: “Sẽ không, ta hiểu bản thân ta mà.”



Thẩm Thanh Huyền cảm thấy hứng thú, y nói: “Vậy để ta xem, đối mặt với ta thế này, ngươi sẽ làm gì.”



Cố Kiến Thâm ngoài tâm cảnh không nói gì.



Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Kiến Thâm đối diện, khẽ nói: “Chúng ta chưa từng gặp.”



“Phải không?” Cố Kiến Thâm nói, “Nhưng ta thấy rất quen thuộc.”



Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi còn trẻ, như ta thì …”



“Không được nói thế,” Cố Kiến Thâm bảo, “Biết đâu tuổi ta lớn hơn ngươi rất nhiều.”



Tiếc quá, ngươi nhỏ hơn ta đó! Ây không … Thẩm Thanh Huyền nhớ rồi, hình như Cố Kiến Thâm không có nhỏ hơn y, chênh lệch một tuổi kia là do y cưỡng ép thêm cho mình!



Thẩm Thanh Huyền nghĩ lại đã thấy chột dạ, quyết định vĩnh viễn giữ bí mật nhỏ này.



Cố Kiến Thâm quan sát y một lúc, lại nói: “Ta không tinh thông y thuật, nhưng xem ra linh điền ngươi đang bị tắc, là bị tâm pháp phản phệ ư?”



Thẩm Thanh Huyền: “…”



Cố Kiến Thâm lại bảo: “Nghĩa phụ ta tinh thông y thuật, nếu ngươi không ngại, ta mang ngươi cho người nhìn thử, được không?”



Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi lại: “Ngươi không cảm thấy ta như vậy rất dọa người sao?”



Tầm mắt Cố Kiến Thâm không hề trốn tránh, hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền, sau khi nhìn thật lâu mới ngượng ngùng đáp: “Ta thấy … ngươi khi còn trẻ nhất định rất đẹp.”



Thẩm Thanh Huyền bị hành động của hắn chấn động thật mạnh vào tim.



Y mỉm cười, gương mặt già nua lộ ra nụ cười thanh khiết và thư thái.



Thẩm Thanh Huyền dịu dàng nói: “Ngươi có thể ngồi cùng ta một lúc không?”



Cố Kiến Thâm không rõ nguyên nhân: “Sao thế?”



Thẩm Thanh Huyền: “Ngồi là được rồi.”



Cố Kiến Thâm lộ ra vẻ nghi ngờ: “Trước kia chúng ta quen nhau, đúng không?”



Đúng vậy … quen nhau, quen nhau qua biết bao nhiêu lần.