Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 174 : Chân tướng của ngọc giản đỏ?

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Hai người cùng lấy ngọc giản ra, sau đó nhìn thật kỹ.



Trên đó liệt kê hai mươi tám nhiệm vụ, những nhiệm vụ trước đó đã được hoàn thành, chỉ còn lại cái mới nhất chưa làm gì.



Thẩm Thanh Huyền nhìn một lượt từ trên xuống, khi thấy “hỏi xin kim long”, y cười nói: “Ngươi xem ngọc giản đỏ viết là tặng cho ta vật yêu thích.”



Bululu màu vàng đúng là vật Thẩm Thanh Huyền thích, là biểu tượng cực kỳ quan trọng cho mối quan hệ của hai người.



Cố Kiến Thâm: “Chẳng trách lúc ấy đưa hắc long cho em là vô dụng.”



Không phải ngọc giản nhận ra hắc long không phải kim long, mà vì Tiểu Kim chỉ có một – Bululu duy nhất Cố Kiến Thâm làm cho Thẩm Thanh Huyền, đó mới là thứ Thẩm Thanh Huyền muốn.



Đương nhiên khi đó Cố Kiến Thâm đã quên hết, Thẩm Thanh Huyền cũng không biết, chỉ đơn thuần cho rằng hắc long không phải màu vàng nên không được.



Thực ra kim long hay Bululu màu vàng cũng như nhau, thứ Thẩm Thanh Huyền thích chỉ có mình nó.



Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Ngươi tạo ra Tiểu Kim bằng cách nào?”



Hồi còn ở thế giới thứ ba Thẩm Thanh Huyền đã thắc mắc, y cứ nghĩ Cố Kiến Thâm sẽ tạo ra một Bululu không có sự sống, hệt như một quả khí cầu, mặc dù có cùng hình thái nhưng không “sống” được.



Cố Kiến Thâm thẳng thắn: “Ta nào có tạo ra được? Ta lén trộm một quả trứng về đó.”



Đám bánh trôi ở thế giới thứ ba biết đẻ trứng, không có quan hệ luân lý rõ ràng như nhân loại, đến kỳ chúng sẽ tự đẻ trứng phụt phụt. Mặc dù không có thiên địch, nhưng đám bánh trôi không biết cách nuôi đời sau, cho nên tỷ lệ trứng có thể thành công sinh tồn rất thấp, thấp tới nỗi chỉ bằng một phần ngàn.



Nghe có vẻ khắc nghiệt nhưng không phải chuyện xấu, điều đó giúp duy trì cân bằng sinh thái của thế giới thứ ba.



Cố Kiến Thâm trộm một quả trứng bỏ vào túi càn khôn, định quay về thức tỉnh nó, rồi nuôi lớn dần dần, cho Thẩm Thanh Huyền một kinh hỉ.



Thẩm Thanh Huyền bèn trừng hắn: “Ta còn tưởng ngươi thực sự có bản lĩnh tạo ra Tiểu Kim!”



Cố Kiến Thâm nghĩ bụng: Làm được cũng chẳng dám làm, một đứa đã đủ chết rồi!



Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nhìn ngọc giản, nếu chỉ nhìn ngọc giản đỏ một cách đơn thuần thì cũng rất thú vị.



Gặp mặt, đồng du, khen ngợi, tặng lễ vật …



Ôm, ngủ cùng nhau, ở cùng nơi …



Sau đó thuận lợi chuyển sang giai đoạn để ý: Cho Thẩm Thanh Huyền một gia đình, sau khi hái sao trời cởi bỏ khúc mắc cho Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn mở lòng với hắn.



Để củng cố tình cảm, ngọc giản tuyên bố thêm nhiệm vụ cùng hưởng đêm xuân.



Không quan tâm đến cùng chúng nó muốn làm gì, chỉ nhìn danh sách nhiệm vụ này, có thể thấy rõ ngọc giản đỏ đang dẫn dắt Cố Kiến Thâm theo đuổi Thẩm Thanh Huyền.



Đến khi họ lưỡng tình tương duyệt, ngọc giản đỏ mới bại lộ ý đồ thực sự.



Dằn vặt Cố Kiến Thâm, giày vò hai người họ, hủy hoại tình cảm của họ.



Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta cho rằng ngọc giản đỏ chính là thân thể vạn huyết.”



Tay Cố Kiến Thâm cầm ngọc giản lập tức dùng sức.
Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ vào đó với ngươi, cùng nhau tìm căn nguyên.”



Mộc Huân rũ mắt, qua thật lâu, cánh môi tái nhợt của y mới mở ra: “Sư phụ, hắn khác với Đế tôn, hắn thật sự đồ sát Kình Thiên Lục Thành.”



Mộc Huân vĩnh viễn không thể nào quên, mãi mãi cũng sẽ không quên.



Kình Thiên Lục Thành thuộc quyền sở hữu của y, nơi đó có con dân tôn trọng y, kính ngưỡng y, tin cậy y.



Mộc Huân từng mang Loạn Ưng đến Kình Thiên, từng giới thiệu hắn với thần dân của mình, từng muốn ở bên hắn cả đời trong lãnh địa của mình.



Nhưng kết quả thì sao? Dẫn sói vào nhà.



Loạn Ưng giết con dân y, huyết tẩy nhà y, tàn sát lục thành.



Nếu không nhờ Thẩm Thanh Huyền vận dụng cấm thuật, hồi sinh người đã chết, Mộc Huân đã sớm chết vì tự trách rồi.



Mộc Huân nói: “Lúc ấy ta hỏi hắn, tại sao lại làm chuyện này, hắn nói với ta … Đáng chết, mọi người đều đáng chết.”



Thẩm Thanh Huyền giật mình.



Mộc Huân thấp giọng: “Đế tôn là người tốt, nhưng Loạn Ưng là ác đồ chân chính.”



Dứt lời, y xoay người bỏ đi.



Thẩm Thanh Huyền không gọi y lại, chỉ biết khẽ thở dài: “Thật sự là Loạn Ưng làm sao?”



Cố Kiến Thâm tránh ở một nơi bí mật gần đó bước ra, nói: “Ta cũng không rõ chuyện khi đó.”



Thẩm Thanh Huyền: “Mộc Huân không muốn mở tâm cảnh, hay là chúng ta đi tìm Loạn Ưng, xem tâm cảnh của hắn?”



Cố Kiến Thâm: “Hiện giờ không được, hắn đang bế quan, trong vòng trăm năm chưa chắc đã ra.”



“Vậy thì chờ hắn xuất quan rồi nói sau.”



Thẩm Thanh Huyền lấy ngọc giản ra nhìn: “Chúng ta làm nhiệm vụ đi.”



Họ không thể tiếp tục kéo dài thời gian, nếu ngọc giản đỏ thật sự là phản chiếu của thân thể vạn huyết, vậy cần phải đổi mới nhiệm vụ càng sớm càng tốt.



“Được,” Cố Kiến Thâm nhìn ngọc giản đỏ, đoạn nói: “Lần này chúng ta chỉ đặt ra hai điều kiện.”



Thứ nhất, Cố Kiến Thâm mang bệnh nan y.



Thứ hai, Thẩm Thanh Huyền có thể chữa trị cho hắn.



Thẩm Thanh Huyền bổ sung: “Thêm một cái nữa, cả hai đều là nam nhân.”



______



Post chương mới vậy thôi chứ chưa đẻ xong báo cáo cho khách hàng …