Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 186 : Hôn lễ của chúng ta

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Thẩm Thanh Huyền đầy lòng chờ mong, thậm chí tưởng tượng vô số khả năng suốt đường đi.



Ấn tượng của y dành cho trò chơi toàn tức này vô cùng tốt, cũng rất thích bối cảnh trong thế giới hư ảo này.



Tây huyễn đại lục, dị vực phong tình, đây là những thế giới Thẩm Thanh Huyền chưa từng tiếp xúc, cho nên chúng vô cùng mới mẻ đối với y.



Hai người đến bờ biển, Nine nói: “Chúng ta cần băng qua đại dương này.”



Thẩm Thanh Huyền: “Ngồi thuyền?”



Nine: “Bay qua.”



Thẩm Thanh Huyền nhìn khoảng cách rồi nói: “Có phải hơi xa không?” Thánh tinh linh có thể bay, nhưng xa thế kia, y sợ mình không đủ thể lực, rớt xuống biển thì mất mặt lắm.



Nine: “Chỗ tôi có tọa kỵ hai người.”



Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ cũng phải, đây là người tạo ra trò chơi, có được vật trong truyền thuyết cũng là chuyện bình thường.



Thẩm Thanh Huyền chờ mong: “Là tọa kỵ gì thế?”



Nine mỉm cười, giơ tay vẽ lên hư không.



Cầu vồng đột nhiên xuất hiện, theo sau là tiếng hí của ngựa, một con thú có sừng với đôi cánh to lớn giẫm lên đằng vân đến trước mặt bọn họ.



Nó có cơ thể thuần trắng, đôi mắt xanh thẳm như biển, nó ngẩng đầu đạp móng, tư thái tao nhã, mị lực phi phàm.



Thẩm Thanh Huyền chẳng thích nổi màu này, nhưng buộc phải thừa nhận, đây là thần thú độc nhất vô nhị, chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung.



Nine nắm tay Thẩm Thanh Huyền: “Đi thôi.”



Cùng ngồi cùng cưỡi là một chuyện vô cùng lãng mạn.



Môi mỏng Thẩm Thanh Huyền khẽ nhếch, tâm tình ngày càng phơi phới.



Lồng ngực Berserker rộng lớn, y ngồi vào lòng hắn, gió thổi bên tai đều bị che kín, mang đến cảm giác hoàn toàn xa lạ.



Thẩm Thanh Huyền là người cường thế, cho đến giờ chưa từng có ý nghĩ sẽ để ai bảo vệ.



Chỉ có điều lúc này đây, y lại bằng lòng dựa vào ngực Cố Kiến Thâm, hưởng thụ ấm áp mà người yêu mang đến.



Thật thư thái, bởi vì họ là bến cảng của nhau.



Dường như đã bay rất lâu, gần như sắp đến “nơi tận cùng thế giới”.



Thẩm Thanh Huyền: “Khoảng cách quá xa, xem ra Chung cốc không phải nơi người thường có thể tới.”



Biển là nơi vô cùng hiểm nguy, nếu ngồi thuyền, tỷ lệ gặp nạn có thể cao tới 100%.



Mặc dù tọa kỵ phi hành cũng có, nhưng cũng không thể bay lâu tới vậy.



Huống chi trong phần lớn cảm nghĩ của người chơi, mặt biển này đã là nơi cuối cùng của trò chơi, nào ngờ còn có một mảnh thiên địa chiếm diện tích lớn đến thế.



Nine: “Muốn đến thì đến.”



Thẩm Thanh Huyền nghe xong, chẳng hiểu vì sao lại có một cảm giác quái dị.



Cứ như Nine đóng cửa Chung cốc, muốn đến này có lẽ không phải nói người chơi, mà là hắn.



Hắn muốn đến, có thể đến; hắn không muốn, dù có người chiếm được loài thú có sừng này, muốn xông qua hải vực vô danh này, chỉ sợ cũng không đến được Chung cốc trong truyền thuyết.



Đương nhiên Thẩm Thanh Huyền sẽ không hỏi ra điều đó, dù sao Nine vẫn chưa biết y đã phát hiện thân phận của hắn.




Cố Kiến Thâm nói với y: “Đây là nơi của tôi và em.”



Thẩm Thanh Huyền làm sao chống đỡ được, trong lòng muốn thích bao nhiêu thì có bấy nhiêu, y vòng tay qua cổ hắn: “Anh yêu em không?”



Cố Kiến Thâm đẩy y ngã lên giường hoa màu đỏ, khẽ nói một cách thành kính: “Tôi yêu em.”



Thân thể Thẩm Thanh Huyền khẽ run, bất lực nắm chặt cánh tay rắn chắc của hắn.



Sự khác biệt lớn về hình thể khiến hoan ái trở nên tiêu hồn một cách dị thường.



Song chỉ cần Cố Kiến Thâm gọi y một tiếng: “Liên Hoa.”



Thẩm Thanh Huyền sẽ khó thể khống chế, ngay cả sức để đẩy hắn ra cũng không có, cả người mềm mại như giọt sương trong suốt trên đóa hoa màu đỏ.



Cố Kiến Thâm sợ làm y bị thương, song ngày càng không thể kiểm soát bản thân.



Đêm tân hôn, bị đảo điên chăn đỏ, việc bọn họ có thể làm chính là liên tục đòi hỏi lẫn nhau.



Cuối cùng, Thẩm Thanh Huyền ngủ say trong ngực Cố Kiến Thâm.



Lúc ngủ y đã nghĩ: Nhập thế lần này thuận lợi ghê, đầu tiên là hôn lễ, sau đó là ân ái, xem ra lần này họ thật nhẹ nhõm.



Y ngủ ngon ơi là ngon, Cố Kiến Thâm thì ôm chặt y không hề buông tay.



Hắn đã thực sự có được y rồi, nhưng vì sao trong lòng vẫn trống trải thế này.



Đây là y ư? Hắn thật sự giữ được y ư? Hay chỉ là vọng tưởng của hắn.  



Cố Kiến Thâm dùng sức ôm y.



Thẩm Thanh Huyền bị đâm cho tỉnh giấc.



Y mơ mơ màng màng, vừa thích vừa trướng, sau đó chỉ còn sót lại mấy tiếng lầm bầm.



Xong xuôi, Cố Kiến Thâm ôm y vào nước suối ấm áp.



Thẩm Thanh Huyền tỉnh lại khỏi cơn mê, bỗng nhiên phục hồi tinh thần.



Y mở to mắt nhìn Cố Kiến Thâm, mềm mại nói: “Em đói bụng.”



Cố Kiến Thâm ngẩn người, vội nói: “Để tôi chuẩn bị đồ ăn cho em.”



Thẩm Thanh Huyền: “Ừ, vậy em ngâm thêm một lát.”



Cố Kiến Thâm tất nhiên chiều theo y, đứng dậy rời khỏi ao.



Thẩm Thanh Huyền yên lặng nhìn mặt nước, vươn tay chạm vào – dòng nước ấm áp chảy khỏi lòng bàn tay, chân thật đến không thể chân thật hơn.



Y nhắm nghiền mắt, ngửa người tựa vào thành ao, khẽ thở dài.



Đây là Chung cốc ư?



Làm cho ký ức ở hiện thực của y biến mất, rồi vĩnh viễn khóa y ở 《Chung cốc》.



Không chỉ có y, mà còn vô số người chơi, đáng tiếc chỉ có y mới có thể “tỉnh” lại.



Suy cho cùng y không phải là nhân loại thực sự.



Vậy thì Nine là cái gì.