Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 199 : Da thành hoa khô

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Hoa hướng dương cực kỳ hào hứng, vẻ ngoài đã đẹp lại còn nhiệt tình, cộng thêm tính cách dí dỏm hòa đồng, quan trọng là hiểu biết rộng rãi.



Thẩm Thanh Huyền nhìn hoa hướng dương đã thấy vui, rất thích nghe nó kể chuyện.



Tiểu hướng dương được cưng mà sợ, trong thần điện có không ít thần thị hóa hình từ tuyết liên, nhưng bọn họ đều mang vẻ cao cao tại thượng, hiếm khi nói chuyện với mấy hoa nhi khác, trong mắt họ, ngoài thần ra thì chỉ có đồng tộc.mingtian023.



Tuy tiểu hướng dương ngưỡng mộ mỹ mạo của họ, nhưng không dám tiếp cận quá gần, vì phẩm cấp của nó thực sự quá thấp.



Từ khi sinh ra, tuyết liên đã băng thanh ngọc khiết, khác với hoa nhi ngàn năm không rời xa bùn đất như nó.



Nó nghe bảo có một gốc hoa tuyết liên mới tới đây, hơn nữa còn đẹp cực kỳ, thế là không dằn được lòng hiếu kỳ của mình mà lẻn vào, vốn tưởng sẽ bị đối xử lạnh nhạt, ngờ đâu lại thành bạn bè, niềm vui sướng ấy thật khó mà diễn tả.



Thẩm Thanh Huyền hỏi nó: “Tên của cậu là gì?” Hoa hướng dương hẳn là tộc danh của họ, giống như tộc tuyết liên của y vậy.



Hoa hướng dương căng thẳng nói: “Kim Dương, cậu gọi tớ A Dương là được rồi!”



Thẩm Thanh Huyền: “Kim Dương, tên thật hay.”



Hay ư? Hoa hướng dương cực kỳ ngượng ngùng, nó bảo: “Tên này rất phổ biến.” Tộc hoa hướng dương bọn họ, Kim là họ tộc, tên Kim Dương có cả bảy tám đóa.



Kim Dương hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Cậu tên gì?”



Thẩm Thanh Huyền đáp: “Băng Cửu.” Tuyết liên sống ở hồ băng đều mang họ Băng, y đứng hàng thứ chín, cho nên tên Băng Cửu, đúng là một cái tên bình phàm phổ thông lại còn nhạt nhẽo.



Kim Dương tròn xoe mắt: “Tên hay ghê!”



Thẩm Thanh Huyền: “…”



Tự đáy lòng mình, Kim Dương cảm thấy cái tên này rất hay, mang theo cảm xúc không thể tiếp cận, rồi lại không kiềm được muốn ngắm nhìn, hệt như bộ tộc tuyết liên vậy.



Thẩm Thanh Huyền nhận định là người bạn mới đang khen mình, cho nên không xem là thật.



Hai đóa hoa ăn nhịp với nhau, rất nhanh đã trở thành bạn tốt chí giao. Tuy nhiên sau một lúc, Thẩm Thanh Huyền nhận ra, y hỏi Kim Dương: “Cậu có muốn vào nước ngâm chút không, tớ thấy hình như cậu không thoải mái lắm.”



Kim Dương vội lắc đầu: “Không cần đùng.”



Thẩm Thanh Huyền tưởng hoa hướng dương đang khách sáo, nên tiếp tục chủ động mời mọc: “Không sao đâu, chỗ này lớn lắm, cậu mau vào đi.” Tại y sơ ý, để Kim Dương ở bên ngoài lâu thế kia nhất định rất khó chịu.



Kim Dương giải thích: “Tớ khác với cậu, không thể sinh trưởng trong nước.”
Sao lại có màu sắc đẹp thế kia? Sao lại có thần thị … đẹp đến nhường ấy?



Khác với thần thị tộc tuyết liên, hắn vận trường bào hỏa diễm, tóc dài xõa tung sau lưng, sắc màu còn rực rỡ hơn thánh quang đầy trời, thu hút hơn hết chính là đôi mắt kia.



Hắn nhất định đã hấp thu hết mọi nét đẹp của đất trời, mới có vẻ ngoài đẹp như thế.



Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác nhìn, cảm thấy đời sen đã có giá trị, có bị phơi thành hoa khô cũng không tiếc!mingtian023.



Kỳ diệu thay, khi ở bên cạnh hắn, thánh quang không còn quá gay gắt, nhiệt độ cũng không còn nóng rực, cơ thể Thẩm Thanh Huyền cũng không còn đau đớn.



Càng khiến Thẩm Thanh Huyền cảm thấy thần kỳ là, khi hắn nâng y lên đặt vào lòng bàn tay mình, y cảm nhận được xúc cảm dịu dàng mát mẻ như được ở trong hồ băng. Y thích lòng bàn tay hắn, cực kỳ thích.



Tiểu tuyết liên lập tức lấy lại sức sống, lá sen khôi phục sáng bóng, cánh hoa cũng thẳng đứng mềm mại, nhất là cánh hoa được nhuộm một màu hồng phấn trên đầu, trông ngây ngô đáng yêu lại còn mê người.



Thẩm Thanh Huyền khẽ nói: “Cảm ơn anh.”



“Thần thị” nhìn y, trong mắt đỏ mang theo ý cười: “Không tìm được đường về?”



Giọng hắn thật hay, còn êm tai hơn giọng thần thị hay giọng tất cả mọi người gấp trăm lần.



Thẩm Thanh Huyền sẽ không thừa nhận điều đó, nên bảo: “Tôi chỉ tùy tiện đi dạo thôi, chỗ này thật thú vị.”



“Thần thị” cũng không vạch trần y, nói: “Thích chỗ này không?”



Thẩm Thanh Huyền thận trọng đáp: “Cũng được, tóm lại tốt hơn quê tôi nhiều.”



Không ngờ “thần thị” lại hỏi y: “Rời nhà rồi đã quen hay chưa?”



Vẫn chưa thích nghi lắm, nhưng Thẩm Thanh Huyền không muốn quay lại, nên bảo: “Tôi không yếu ớt tới thế, tôi ở đâu cũng có thể thích nghi.”



Chỉ thiếu chút nữa biến mình thành hoa khô thôi.



“Thần thị” khen ngợi: “Em thật dũng cảm.”



Không hiểu sao Thẩm Thanh Huyền thấy hơi vui vui, màu hồng dịu dàng trên đầu cánh không cách nào giấu đi, nhưng vẫn cất giọng “bình tĩnh”: “Giờ chưa là gì cả, chỉ mới là khởi đầu thôi.” Sau này y cũng sẽ trở thành thần thị, cao lớn như hắn, vậy là có thể nhìn hắn rồi!mingtian023.



Ý cười trong mắt “thần thị” càng sâu: “Em tên là gì?”