Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 2 : Người đứng đầu thiên hạ

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Nghe câu đó của Thẩm Thanh Huyền, sáu vị chưởng môn cấp đồ tôn đều ôm suy nghĩ khác nhau.



Tăng Tử Lương: Hỏng bét rồi, tôn chủ biết ta dự định đi luận đạo với Ma Đế kia, nhất định tức giận gấp bội!



Tổ bốn người từng giơ tay: Nhất trí, nhất trí.



Chỉ có Diệp Trạm một mực phản đối dự tiệc từ đầu lúc này muốn đắc ý bao nhiêu liền đắc ý bấy nhiêu: Đám phế vật các ngươi, chờ bị phạt đi!



Tôn chủ hỏi, dù bọn họ sợ tới cỡ nào thì cũng phải lên tiếng, Tăng Tử Lương đành kiên trì đáp:



“Chính là thiếp mời của … ma tu kia.”



Thẩm Thanh Huyền lại hỏi:



“Ở nơi nào?”



Tăng Tử Lương run sợ trong lòng:



“Vọng Tẫn Tinh Hải.”



Đây cũng chính là ranh giới giữa chính đạo với ma tu, đi qua Tinh Hải là Thiên Đạo, vượt qua Vọng Tẫn là Tâm Vực.



Thẩm Thanh Huyền lập tức lườm bọn họ:



“Các ngươi nhận thiếp mời này là muốn đi dự tiệc?”



Rốt cục cũng hỏi ra miệng rồi!



Giống như lưỡi đao treo trên đỉnh đầu chợt rơi xuống, chém vào cổ mình, đau tới mức máu chảy đầm đìa!



Nhưng việc đã đến nước này, Tăng Tử Lương chỉ có thể bẩm báo chi tiết.



Song hắn còn chưa kịp mở miệng, Diệp Trạm đã đoạt trước một bước:



“Bọn họ đều định đi.”



Cuối cùng cũng có thể cáo trạng, chưởng môn đại nhân đã gần nghìn tuổi, nói năng thận trọng, ngay thẳng nghiêm nghị trong mắt đồ tôn, đồ đồ tôn giờ đây hệt như đứa trẻ bảy tuổi.



Mặc dù trong mắt Thẩm Thanh Huyền, đám đại năng đương thời này không khác gì so với trẻ con.



Diệp Trạm hớn hở muốn tiếp tục “tố cáo mách lẻo”, đáng tiếc Thẩm Thanh Huyền đột nhiên mở miệng:



“Đều đi cả?”



“Ta …” Diệp Trạm đang muốn thể hiện lòng son dạ sắt, tỏ rõ bản thân đánh chết cũng không đi, Thẩm Thanh Huyền đã chầm chậm nói ra câu tiếp theo, “Nếu tất cả đều đi, ta đây cũng đi vậy.”



Tăng Tử Lương ngẩng phắt đầu: “!”




Thẩm Thanh Huyền trầm ngâm một lúc: Thừa dịp hắn say đoạt mạng hắn ư?



Chỉ chốc lát sau, trên ngọc giản lại bắn thêm hàng chữ:



“Thứ ba, cùng Cố Kiến Thâm du ngoạn Vọng Tẫn Tinh Hải.”



Thẩm Thanh Huyền: Dìm hắn vào Tinh Hải? Cũng là một kết quả tốt đấy chứ.



Ngọc giản hết nhịn nổi, lại xổ ra thêm một hàng:



“Thứ tư, không được nổi sát tâm với Cố Kiến Thâm.”



Thẩm Thanh Huyền: “……”



Ngọc giản đột nhiên quăng nhiều chữ như thế, dường như mệt lắm rồi, ánh sáng vẫn luôn lấp lánh trước đó đã biến mất.



Thẩm Thanh Huyền lại nghĩ: Không phải sát tâm, là quy y.



Lần này ngọc giản không xổ chữ nữa, xem ra “mệt” thật sự.



Vậy là đủ rồi, Thẩm Thanh Huyền đã chiếm được thứ mình muốn.



Xem ra chỉ cần ánh sáng không hiện, nó sẽ không có cách dòm ngó suy nghĩ của mình.



Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng vuốt ve ngọc giản, khóe miệng mỉm cười.



Cũng là một vật thú vị đấy chứ, có bản lĩnh đi vào biển ý thức của y.



Phục hồi thang trời?



Cứ thử trước xem đã.



Bảy ngày trôi nhanh trong chớp mắt, nhóm đồ tôn, đồ đồ tôn chờ đợi xuất phát, rành rành là sức chiến đấu mạnh nhất Thiên Đạo!



Đi vào Tinh Hải, trong nắng sớm lấp lánh, tất cả mọi người đều khom mình hành lễ.



Thẩm Thanh Huyền vẫn ăn mặc đơn giản, thanh tịnh, mộc mạc, lại phủ lên Tinh Hải ánh sáng tối cao.



Không ai dám quan sát dung mạo Liên Hoa Tôn Chủ, cũng không cần dò xét, trước mặt lực lượng chí cao vô thượng, mọi thứ đều là vô căn cứ.



Tinh Hải là màu xanh thẫm, Vọng Tẫn là màu đen đặc.



Xanh thẫm bên đây là một vòng trắng nhạt tỏa ra hào quang rực rỡ nhất.



Mà đen đậm bên kia là một vòng đỏ sẫm trở thành sự tồn tại bá đạo nhất.