Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 201 : Tôi không có quấn ai hết, chưa bao giờ …

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


“Còn mang được thêm nhiều bùn đất nữa hả …” Thẩm Thanh Huyền hỏi vô cùng cẩn thận, y chỉ hy vọng mình vừa nghe lầm.



Tiểu Kim Dương lại tưởng y lo cho nó, vội vàng bảo: “Dĩ nhiên được! Tớ có một cái bọc, có thể mang theo rất nhiều thứ!”



Thẩm Thanh Huyền lạnh lòng, không kiềm được hỏi tiếp: “Chắc nặng lắm hả?” Nếu quá nặng cậu không nên mang quá nhiều đâu biết chưa.



Tiểu Kim Dương hưng phấn nói: “Tớ không ngại!”



Tiểu tuyết liên: QAQ Nhưng tớ ngại!



Phải làm gì đây … Thẩm Thanh Huyền thiếu kinh nghiệm xã giao, lại không đành lòng khiến bạn mình buồn nên vô cùng khó xử.



Cũng may mà đây là việc ngày mai nên sầu, hôm nay hoa hướng dương chịu hết nổi, chỉ có thể mau mau về trát bùn.



Thẩm Thanh Huyền tiễn bước Tiểu Kim Dương, còn mình thì vừa nhìn chằm chằm nước hồ băng vừa sầu muộn: Nếu y có thể mang chút nước hồ băng ra ngoài, có phải y có thể ở đến tối không?



Hình như không cần, chỉ cần ở cùng Uyên, y vẫn có thể thoải mái như được ở trong hồ băng.



Thôi vậy, không nghĩ nữa, thời gian đã không còn sớm, vẫn nên ra ngoài sớm đi thôi!



Tuyết liên hút no nước, di chuyển khỏi hồ băng, vừa rơi xuống đất thì rễ biến mất, lại cúi đầu nhìn ngoại hình mình.



Nền đất loáng trong như gương, hoàn toàn phản chiếu cả thân hoa.



Cánh hoa màu trắng, mặc dù hơi xấu nhưng tràn trề sức sống, vẻ ngoài no nước trông rất xinh.



Thẩm Thanh Huyền lắc người bung xòe cánh hoa, sau khi xác nhận đây là trạng thái tốt nhất mình có thể bày ra, y lập tức ra ngoài!



Chỉ cần bước khỏi băng ốc âm trầm này, y sẽ được thánh quang ngoài kia bao phủ, biến thành hoa tuyết liên cực kỳ xinh đẹp!



Thẩm Thanh Huyền tràn đầy tự tin, chỉ tiếc vừa ra ngoài đã ủ rũ ngay …



Nơi y hẹn với Uyên ở đâu nhỉ? Hôm qua y đi trong mơ màng, lúc về lại càng mơ màng hơn, còn chết người là y cảm thấy y đi ra từ bên trái, nhưng về lại từ bên phải … Làm sao có thể? Đây cũng không phải kiến trúc hình tròn, sao có thể đi một vòng rồi quay lại nơi ban đầu?



Chẳng lẽ là ảo giác của y? Thực sự không phải, tiểu tuyết liên đi hướng ngược lại, chẳng qua cuối cùng được Cố Kiến Thâm lén đưa về chỗ cũ mà thôi.



Thẩm Thanh Huyền làm sao phân biệt được hướng nào, y hết nhìn trái lại nhìn phải, uýnh đến độ di chuyển tại chỗ.




Thẩm Thanh Huyền tỉnh tỉnh mê mê: “Là vậy ư …”



Cố Kiến Thâm bình tĩnh nói: “Hiện giờ em còn nhỏ, qua một thời gian nữa, ngày thần mộc sẽ đến, lúc đó em có thể biến hình.”



Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Tôi sẽ biến thành giống như anh sao?”



Cố Kiến Thâm: “Sẽ.”



Thẩm Thanh Huyền có tý chờ mong: “Tôi có thể biến thành màu đỏ ư?”



Cố Kiến Thâm bật cười, một đao cắt đứt ý niệm của y: “Không đâu, màu tóc và mắt đều dựa theo bản thể của em để biến ra.”



Thẩm Thanh Huyền cực kỳ thất vọng: “Vậy tôi nhất định rất xấu.”



Cố Kiến Thâm thì nghĩ: Sợ rằng chỉ có mình em nghĩ thế.



Có điều hắn vẫn bảo: “Ngoại hình chỉ là tượng trưng, bên trong của em rất đẹp.”



“Bên trong?” Thẩm Thanh Huyền lại ngượng ngùng, lẩm bẩm, “Có lẽ vậy …”



Thực ra nhụy hoa của y cũng là màu trắng bạc, không đẹp chút nào, y là tuyết liên hồ băng cả ngoài lẫn trong đều vô duyên với đẹp!



Thời gian đã muộn, mặc dù Thẩm Thanh Huyền không muốn rời khỏi Uyên, nhưng sáng nay y mới trải nghiệm cảm giác phiền muộn khi “hoa hướng dương chậm chạp không đi”, nên không muốn gây phiền cho Uyên.



Uyên đã là thần thị, người hắn quen có rất nhiều, nhất định bận hơn y, có lẽ hắn đã phải rời khỏi từ sớm, nhưng vì sợ y buồn nên không đành lòng mở miệng.



Thẩm Thanh Huyền là tuyết liên thông tình đạt lý, giỏi đoán ý người, vì vậy y chủ động nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi!”



Cố Kiến Thâm cũng không nỡ thả y đi, hắn hận không thể mang y về tẩm điện, suốt ngày đặt trong lòng bàn tay … Chỉ có điều, tiểu tuyết liên hiện giờ còn quá nhỏ, ở lâu trong hồ băng mới tốt cho cơ thể.



Lần này hắn không đòi tiễn y nữa, chỉ bảo: “Em nhớ chú ý an toàn.”



Thẩm Thanh Huyền: “Anh yên tâm, tôi đã trưởng thành rồi, không còn nhỏ nữa.” Cũng chỉ mới lớn bằng bàn tay thôi, vậy mà tuyết liên lớn bằng bàn tay ở hồ băng đã con đàn cháu đống cỡ một sọt rồi …



Cố Kiến Thâm vừa nghĩ đã thấy sợ.