Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 216 : Phiên ngoại 2

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Tất cả đã sẵn sàng, Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Cứ thế mà vào à?”



Thẩm Thanh Huyền: “Đương nhiên chúng ta phải đổi thân phận.”



Cố Kiến Thâm đột nhiên cười: “Ta có ý tưởng này.”



Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Ý tưởng gì?”



Cố Kiến Thâm lấy ngọc giản đỏ của mình ra, nói: “Hai đứa mình hóa thành chúng đi.”



Thẩm Thanh Huyền ngớ người: “Ngọc giản?”



Cố Kiến Thâm: “Không tốt sao? Tinh xảo linh hoạt, không gây chú ý, chỉ cần đi theo họ, sẽ dễ dàng phát hiện vấn đề, còn có thể trực tiếp hóa giải khúc mắc ngay trong tâm cảnh.”



Cũng có lý … Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy ta phải hóa thành màu đỏ.”



Cố Kiến Thâm hỏi: “Em muốn theo Loạn Ưng?”



Thẩm Thanh Huyền hết cách: “Thôi, thế ta chọn trắng vậy …”



Sở thích của Mộc Huân cũng rất là “Thiên Đạo”, bằng không năm đó cũng sẽ không vỗ ót chạy theo Thẩm Thanh Huyền.



Trước khi vào tâm cảnh, Cố Kiến Thâm lại hỏi: “Lỡ đâu tối qua thánh nhân Khinh Nhiễm không phải mơ thấy lần đầu tiên hai người gặp mặt?”



Thẩm Thanh Huyền không nghĩ quá nhiều: “Không sao, dù gì cũng sẽ không vừa vào đã huyết tẩy luôn Kình Thiên Lục Thành.”



“Cái đó thì không …” Đồng chí lão Cố hoang mang nhắc nhở: “Nhưng nhất định sẽ là chuyện vô cùng NGỌT NGÀO.”



Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ ngọt ngào.



Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, kế đó vỡ lẽ, y nhìn Cố Kiến Thâm: “Không phải chứ …” Chẳng lẽ muốn y vào tâm cảnh xem đông cung sống của đồ đệ?



Cố Kiến Thâm cười nói: “Sao lại không, nếu ta cũng nằm mơ, nhất định sẽ …”



Thẩm Thanh Huyền bị lối nghĩ của hắn dẫn cho chệch hướng, suy nghĩ cứ liên tục bay xa …



Cố Kiến Thâm thấy y lại sầu lo, cười nói: “Được rồi, không sao đâu, nếu thật là chuyện ngọt ngào đó, ta sẽ dựng lá chắn, chúng ta tránh đi là ổn.”
Thẩm Thanh Huyền: “Ta đi tìm Mộc Huân.” Cố Kiến Thâm chỉ có thể đuổi theo.



Cơ thể ngọc giản của hai người linh hoạt, qua lại tự nhiên không trở ngại, vì thần thức trải rộng nên dễ dàng tìm được tử thủy yêu.



Thánh nhân Khinh Nhiễm chưa biết biến hình đang làm gì?



Chơi bóng. Chơi bóng trên mặt chữ.



Tử thủy yêu vòng quanh trân châu cỡ trái bóng, xoay tới mức chẳng biết trời trăng.



Thẩm Thanh Huyền sực nhớ: “Y … rất thích trân châu.” Khi còn trẻ, Thánh nhân Khinh Nhiễm từng dọn một phòng chứa trân châu lớn nhỏ lên Vạn Tú sơn, bảo là thọ lễ tặng cho Thẩm Thanh Huyền.



Tiếc rằng màu quá xấu, nên bị Thẩm Thanh Huyền yên lặng ghét bỏ thật lâu.



Có điều hiện giờ không phải lúc để so đo chuyện này, nếu tử thủy yêu còn không mau đi cứu ngân lang, sẽ không còn Loạn Ưng sau này nữa!



Vì đây là ký ức cực kỳ quan trọng, cho nên y và Cố Kiến Thâm không tiện can thiệp, lỡ đâu kích động hiệu ứng bươm bướm, ảnh hướng tới hướng đi về sau, sẽ không còn tiếp cận được chân tướng nữa.



Thẩm Thanh Huyền cuống lên, nhưng tử thủy yêu vẫn cứ nhàn nhã, không biết hạt trân châu kia có gì vui mà cứ đảo qua đảo lại mấy vòng quanh nó, hồn nhiên không biết lão công của mình sắp toi mạng.



Thẩm Thanh Huyền nhìn ngân lang, lại dòm tử thủy yêu, càng nhìn càng sốt ruột.



“Nếu còn kéo dài, Loạn Ưng sẽ không chống đỡ được nữa.” Thẩm Thanh Huyền nhịn không được nói với Cố Kiến Thâm.



Cố Kiến Thâm trù trừ, đâm cho Thẩm Thanh Huyền văng ra.



Thẩm Thanh Huyền: “…”



Cố Kiến Thâm: “Dẫn thánh nhân Khinh Nhiễm đi tìm Loạn Ưng đi.”



Thẩm Thanh Huyền không rảnh lo nói chuyện, quay đầu chạy về phía Vọng Tẫn.



Không chạy không được … mặc dù y không phải hình cầu, nhưng rõ ràng sáng loáng đẹp hơn trân châu kia nhiều lắm, tử thủy yêu đã “lượn” sang chỗ y rồi!



Y cũng không muốn bị đồ đề ngu ngốc lõa thể cuốn lấy xem như bóng mà chơi!