Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 223 : Phiên ngoại 9

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Mất đi rồi có lại, hai người càng dính nhau như hình với bóng.



Phải mất bảy ngày Loạn Ưng mới phục hồi tinh thần, hoàn toàn tin tưởng Mộc Huân đã quay về.



Mộc Huân dẫn hắn về nhà y ở Tinh Hải – phải nói chính xác là một cái tổ. Loạn Ưng muốn y, y cũng muốn hắn, hai người củi khô lửa bốc suýt chút nữa đốt Tinh Hải thành Vọng Tẫn. Trên phương diện làm tình Mộc Huân rất buông thả, hiện giờ tâm ý tương thông, ngân lang càng say y như điếu đổ, không màng đêm nay là năm nào.



Ngặt nỗi y trêu cho bốc lửa vậy thôi, chứ phía sau lại không chống đỡ nổi.



Tuy tử thủy yêu có thể chất đặc thù, nhưng không so được với ngân lang làm hoài không biết mệt!



Chỉ cần nghỉ ngơi một chút, Loạn Ưng sẽ ôm y thật chặt, không muốn buông tay, Mộc Huân biết hắn đau lòng, cũng không bằng lòng rời xa hắn.



Từ đầu đến cuối Mộc Huân nói rất nhiều lời ngọt ngào, song Loạn Ưng lại không hề nói gì.



Lúc này, hai người ôm chặt nhau, Loạn Ưng rốt cục mở miệng, chỉ thốt ra ba chữ.



“Ta yêu ngươi.”



Câu nói ấy chứa đựng vô vàn cảm xúc của hắn, rồi dường như không thể bày tỏ hoàn toàn, nhưng không một ngôn từ nào có thể giải bày tình cảm và tình yêu của hắn, chỉ có thể dùng ba chữ giản đơn vô tận lấp đầy đến ta không còn là ta, ngươi cũng không phải là ngươi, chỉ có mỗi chữ yêu này mới minh chứng thật rõ ràng.



Mộc Huân vừa thấy ngọt vừa đau lòng, y khẽ bảo: “Ta cũng thế.” Y hơi ngại, lúc thốt ra câu này cũng rất hồi hộp, thậm chí không xác định được mình có nói ra hay chưa.



Thế nhưng Loạn Ưng đã hôn y, tham hưởng những ngọt ngào ấy.



Mộc Huân chậm rãi thả lỏng, lúc thì liên tục gọi tên hắn, lúc thì liên tục bảo yêu hắn.



Loạn Ưng nghe, thấy, và cảm nhận được điều đó.



Họ như được trở lại sáu năm ấy, Mộc Huân theo Loạn Ưng về Tâm Vực, hơn nửa thời gian hai người đều ở trong phủ đệ, thỉnh thoảng Mộc Huân muốn ra ngoài chơi, Loạn Ưng sẽ dẫn y đi.



Loạn Ưng không hề nhắc một chữ tới chuyện trước đây, Mộc Huân cũng không muốn vạch trần vết sẹo, cho nên cũng không đề cập. Cuộc sống của cả hai quá đỗi ngọt ngào, làm y chỉ bằng lòng được sống mãi trong thời khắc này.



Không sao cả, tu vi hay cảnh giới gì cũng vậy, tất cả đều không còn quan trọng.



Từ bé Mộc Huân đã tùy tính, cố gắng tu hành cùng lắm chỉ vì đáp ứng kỳ vọng của sư phụ và các sư huynh. Nếu đã thành thánh, thì ngừng tại đây thôi. Vô số tu sĩ đều có những trở ngại mà bản thân không thể vượt qua, có lẽ không phải không qua được, mà là không muốn.



Giữa phi thăng và Loạn Ưng, y tình nguyện chọn Loạn Ưng.



Chưa kể y ở cùng Loạn Ưng, mới mang lại lợi ích cho hắn.



Tâm Vực phải tùy tâm, y biết Loạn Ưng yêu y, y để hắn yêu mình, và cũng yêu hắn, cảnh giới của Loạn Ưng sẽ tiếp tục tăng lên.



Cuối cùng sẽ xảy ra điều gì, Mộc Huân không quan tâm.



Có lẽ Loạn Ưng sẽ phi thăng, còn y thì ngã xuống, vậy cũng không sao hết, y đã sống mấy ngàn năm, như thế là đủ lắm rồi.



Tử thủy yêu không yêu thì thôi, một khi đã yêu sẽ trao đi tất cả. Y ham chơi tùy hứng là thật, nhưng cũng rất liều lĩnh.



Chính vì y đào hết mọi tình cảm của một con người trao cho hắn, cuối cùng lại bị nghiền nát thành vụn, cho nên Mộc Huân cực kỳ hận Loạn Ưng.



Bây giờ yêu sâu đậm bao nhiêu, thì mai sau hận bấy nhiêu.



Mộc Huân mang Loạn Ưng đến xem nhà của mình ở Tinh Hải, rồi dẫn hắn đến nơi mình sinh sống lâu nay, kể hắn nghe mình được sư phụ nhặt như thế nào, bái nhập sư môn ra sao, rồi làm “việc xấu” ở Vạn Pháp tông thế nào.



Loạn Ưng nghiêm túc lắng nghe, ghi tạc vào lòng từng câu từng chữ.



Hắn biết thánh nhân Khinh Nhiễm, cũng biết rất nhiều chuyện về y, nhưng không biết một Mộc Huân như thế.



Mộc Huân còn kể hắn nghe rất nhiều chuyện về sư phụ và các sư huynh của mình, Loạn Ưng có thể nghe ra tình cảm sâu nặng của y dành cho họ.



Mộc Huân lại nói: “Chỉ tiếc không thể mang ngươi đến gặp họ … có lẽ có thể đến gặp nhị sư huynh, sư phụ chắc không thấy được đâu, còn đại sư huynh ấy hả, ngàn vạn lần đừng chạm mặt với hắn.”



Loạn Ưng chưa hỏi vì sao, Mộc Huân đã giải thích: “Đại sư huynh của ta tu Phong Tâm quyết, lạnh lòng lạnh mặt, nhưng hắn rất tốt với ta, lần trước thấy tâm trạng ta không tốt nên tới khuyên ta đó.” Mộc Huân sao có thể xấu hổ nói mình “thất tình” tới mức thất hồn lạc phách, nhờ đại sư huynh thức tỉnh.




Y cứu Kình Thiên Lục Thành, hết thảy khôi phục như ban đầu, hồi sinh những người đã chết.



Nhưng đêm tinh phong huyết vũ này vĩnh viễn khắc sâu trong linh hồn Mộc Huân, trở thành nỗi đau không thể phai mờ của cuộc đời này.



Người y yêu hết lòng đã hủy diệt mọi thứ của y.



Hối hận, tuyệt vọng triệt để nghiền nát Mộc Huân. Hiện giờ y chỉ muốn giết Loạn Ưng, đồng vu quy tận với hắn.



Loạn Ưng lại không hề biết gì.



Cố Kiến Thâm thở dài: “Bị tâm ma khống chế, đừng nói Kình Thiên Lục Thành, dù ở Tâm Vực, hắn cũng sẽ đại khai sát giới.”



Người cầm kiếm đó từ lâu đã không phải Loạn Ưng.



Cố Kiến Thâm biết được chân tướng hết sức ảo não: “Cũng tại ta sơ suất.”



Tính Loạn Ưng trầm ổn, hành sự thỏa đáng, chưa bao giờ để hắn bận tâm, cho nên hắn không để ý đến tình trạng thực sự của Loạn Ưng.



Khi tộc ngân lang bị giết, Loạn Ưng mới trưởng thành, hắn chứng kiến cả tộc chết thảm, thấy phụ mẫu huynh đệ bị bầm thây, thấy địa ngục nhân gian tàn khốc.



Hắn sống, nhưng trong lòng chỉ toàn ý định báo thù.



Hắn đi theo Cố Kiến Thâm, bước lên con đường chinh chiến đã định sẵn đầy hắc ám. Cuối cùng giành được chiến thắng, nhưng trong lòng đã sớm gieo mầm móng tâm ma.



Gặp gỡ Mộc Huân đã nhen nhóm ngọn lửa trong lòng hắn, giúp hắn ngăn chặn hạt giống đó, nhưng Mộc Huân lừa dối đã phá vỡ mọi thứ.



Hạt giống cắm rễ, sinh trưởng, cuối cùng chọc thủng ràng buộc, gây nên đại họa.



May nhờ có Thẩm Thanh Huyền cố gắng xoay chuyển tình thế, che đậy chân tướng.



Cũng vì tất cả đã được che giấu, cho nên Loạn Ưng căn bản không biết mình từng làm gì.



Hiện giờ tìm ra chân tướng, Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền không biết nên đối mặt Mộc Huân và Loạn Ưng lúc này thế nào.



Chuyện phát sinh thực sự xảy ra, hiểu lầm không phải hiểu lầm.



Nhưng cùng lúc đó, phát sinh cũng chưa phát sinh, hiểu lầm cũng thật là hiểu lầm.



Đây là một nút thắt khó gỡ.



Thẩm Thanh Huyền: “Xóa đoạn ký ức này của họ đi.”



Cố Kiến Thâm lại bảo: “Hãy để họ đối mặt đi.”



Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm trấn an y: “Họ không còn là trẻ con nữa, nên có trách nhiệm với việc mình phải đối mặt.”



Dứt lời, tâm cảnh kết thúc.



Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền mở mắt trước tiên.



Mộc Huân rũ mắt, tay siết thành quyền, người mở mắt sau cùng là Loạn Ưng, hắn mê man, sau đó tuyệt vọng nhìn Mộc Huân.



Đúng thật là hắn làm, hắn giết người Mộc Huân một lòng muốn bảo vệ, hắn suýt chút nữa giết luôn cả Mộc Huân.



Môi Loạn Ưng run rẩy, giọng nói hỗn loạn: “Tiểu Huân …”



Mộc Huân cúi đầu, từng giọt nước mắt lăn trên mu bàn tay.



_____



Thảm án phát sinh từ việc bánh bao trắng bị lôi ra cameo =)))))))