Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 35 : Bệ hạ không vui, Bệ hạ hơi giận xíu rồi!

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Vừa thốt ra câu này, cả hai đều ngẩn người.



Thẩm Thanh Huyền kịp thời nhận ra mình vừa nói gì … bỗng dưng cảm thấy quái dị.



Cố Kiến Thâm thì lại bị lời của y trêu cho trái tim tan chảy.



Mặc dù biết rõ y chỉ xem thành thân là nhiệm vụ, nhưng vẫn không nhịn được động lòng.



Cố Kiến Thâm ôm y, khẽ ngửi nơi cổ y: “Không bằng hiện giờ động phòng hoa chúc luôn?”



Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn ra: “Nằm mơ!”



Cố Kiến Thâm nhìn y, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi nói xem chúng ta hiện giờ có giống nam nữ âm thầm hẹn ước trọn đời không?”



Thẩm Thanh Huyền tặng hắn một cái ha ha.



Cố Kiến Thâm ảo tưởng vô cùng hăng hái: “Yên tâm, ta không phải chỉ muốn chiếm thân thể ngươi, ta sẽ cưới hỏi đàng hoàng, cưới ngươi làm thê tử duy nhất của ta.”



Hắn nói tới tình chân ý thiết, Thẩm Thanh Huyền lại xem toàn bộ thành lời vô nghĩa: “Ngày mai nếu ngươi không đến, ta trở về Vạn Tú Sơn.”



“Không phải ta không muốn đến,” Cố Kiến Thâm cười khổ nói: “Ta sợ đến sẽ bị Quốc Công gia đuổi ra khỏi cửa.”



Thẩm Thanh Huyền đang định nói chuyện, lúc này lại nghe được tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.



Cố Kiến Thâm nhẹ giọng nói: “Là hộ vệ đến.”



Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra: “Ngươi xông vào hả?”



Cố Kiến Thâm nói: “Ta cũng hết cách rồi, nếu không tới thăm ngươi một lúc, ta sẽ tương tư thành bệnh mất.”



Lúc này rồi mà còn ba hoa! Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn vào bên trong giường, vậy mà lúc chạm vào hắn lại thấy cả tay dinh dính, Thẩm Thanh Huyền nhíu mày hỏi: “Ngươi bị thương?”



Trong phòng đốt huân hương, hiện giờ thân thể Thẩm Thanh Huyền là phàm thai, cho nên thật sự không ngửi thấy mùi máu tanh này.



Cố Kiến Thâm nói: “Không có chuyện gì, trầy da chút thôi.”



Thẩm Thanh Huyền không bận tâm những thứ này, đành phải giấu hắn đi trước.



Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, Thẩm Thanh Huyền cẩn thận thu dọn sạch sẽ căn phòng, không để lại vết tích nào.



Ánh nến tiến gần, bọn thủ vệ dừng ở bên ngoài: “Tiểu thư, người đã ngủ chưa?”



Giọng Thẩm Thanh Huyền lười biếng mang theo tí tức giận: “Đêm hôm khuya khoắt, chạy qua chạy lại làm gì?”



Hộ vệ lúng túng nói: “Cửa trái truyền báo, nói có kẻ trộm đêm khuya xông vào phủ Quốc Công, tiểu nhân sợ có kẻ ác đụng phải người.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Chỗ ta không có chuyện gì, đã giờ này rồi, đừng quấy rầy ta ngủ.”



Cố Kiến Thâm bị giấu trong chăn còn chơi xấu nhéo nhéo eo y.



Thẩm Thanh Huyền rất muốn đạp hắn một cước.



Bọn hộ vệ tất nhiên không dám vào, nghe giọng nàng vẫn ổn, bọn họ cũng yên tâm: “Vậy tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, thuộc hạ cáo từ.”



Thẩm Thanh Huyền đáp một tiếng.



Vốn tưởng rằng vậy là xong, nào ngờ bên ngoài lại truyền tới tiếng hô đồng loạt: “Bái kiến phu nhân.”



Thẩm Thanh Huyền cau mày … Lý thị đến?



Lý thị là mẫu thân của thể xác này, muốn vào liền vào, không ai có thể ngăn cản.



Giờ lại tới đây …



Thời khắc nguy hiểm thế này, vậy mà Cố Kiến Thâm vẫn còn tâm trạng đùa y: “Nhạc mẫu (mẹ vợ) tới à?”



Thẩm Thanh Huyền rốt cục vẫn nhịn không được, cho hắn một cước.



Tiếc rằng chân y nhỏ mềm, chỉ đạp cho Cố Kiến Thâm càng muốn ôm lấy y hôn hôn rồi lại hôn.



Thấy việc thành thân ngay trong tầm tay, Thẩm Thanh Huyền không muốn cứ thể từ bỏ nhiệm vụ, y xuống giường, khoác áo ngoài ra khỏi phòng.



Nắm bắt thời cơ rất vừa vặn, y đúng lúc đối diện Lý thị đang định đi vào.



Lý thị vội vàng nắm chặt tay y, lo lắng nói: “Ta nghe hộ vệ nói có kẻ trộm vào phủ, có làm con sợ không?”



“Không có chuyện gì, hôm nay trời đông giá rét, vẫn chưa bắt được kẻ trộm, sao mẫu thân lại ra ngoài này?” Thẩm Thanh Huyền nói.



Tràn đầy phế phổi Lý thị hiện giờ đều là con gái bảo bối, sợ rằng nàng có chuyện, nghe nói có kẻ trộm xông vào nên lo lắng không thôi, căn bản ngủ không được, khăng khăng muốn đến xem mới yên tâm.



“Hay là con sang chỗ ta ngủ đi?” Lý thị thật sự không yên lòng.



Thẩm Thanh Huyền sao mà chịu đi? Chưa nhắc tới “kẻ trộm” còn đang ở trong phòng, chỉ cần để y ngủ cùng một vị phu nhân cũng đã rất mất tự nhiên rồi.



Y nói rằng: “Mẫu thân đừng lo, ta là con gái Quốc Công, sao có thể nhát gan sợ phiền tới vậy? Một kẻ trộm mà thôi, chờ nhóm hộ vệ đại ca bắt được là xong việc, không cần kinh hoảng vậy đâu?”



Lúc này Thẩm Quốc công cũng tới đây, nghe con gái nói, thế là lập tức “rống như sư tử”: “Tốt, quả nhiên là con gái bảo bối của ta, mày liễu không nhường mày râu!” Ông xuất thân võ tướng, ngày thường đắc tội rất nhiều người, người lén xông vào phủ Quốc Công không phải chỉ một hai lần, chẳng qua trước đó đều bị đánh chết rất nhanh, không để Lý thị biết được mà thôi.
Thẩm Thanh Huyền ngồi trong xe ngựa lẳng lặng chờ …



Chờ gì hả? Đương nhiên là Cố Kiến Thâm rồi.



Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên truyền đến tiếng quát chói tai của Thẩm Khuynh Lỗi: “Các ngươi là ai!”



Đối phương không lên tiếng, bắt đầu ra tay, trong nháy mắt đánh cho vang leng keng.



Nha hoàn của Thẩm Thanh Huyền lập tức sợ trắng mặt: “Xảy … xảy ra chuyện gì?”



Một hộ vệ lên tiếng: “Là thổ phỉ! Nhanh bảo vệ tiểu thư hồi phủ!”



Đáng tiếc hắn vừa dứt lời đã bị người đá lăn.



Xe ngựa bị kinh sợ, làm ngựa kéo điên cuồng vọt về trước.



Nha hoàn trong xe sợ tới mức hoa dung thất sắc, thét chói tai liên tục, Thẩm Thanh Huyền nhìn bộ dạng của nàng, cũng bắt chước làm ra vẻ hoảng sợ …



Chỉ nghe bên ngoài truyền tới tiếng hô to tan nát cõi lòng của Thẩm Khuynh Lỗi: “Thanh Nhi!!”



Thẩm Thanh Huyền vốn đang giả vờ sợ hãi rất chuyên nghiệp, lại bị một tiếng gọi này của hắn làm cho thoát vai.



Lười giả vờ, cứ vậy đi, ngược lại tiểu nha hoàn này đã sợ choáng váng, không có thời gian đoái hoài tới y.



Bên ngoài huyên náo dữ dội vô cùng, Thẩm Khuynh Lỗi một mực lo Thẩm Thanh Huyền có chuyện, giục ngựa chạy như điên, muốn đuổi theo ngựa điên cứu Thẩm Thanh Huyền ra.



Nhưng trên người hắn bị thương, dù tài cưỡi ngựa có tuyệt diệu ra sao thì giờ phút này vẫn đuổi không kịp.



Đúng vào lúc này, một nam tử cao lớn giục ngựa mà đến, trực tiếp chạy về phía xe ngựa phát cuồng.



Thẩm Khuynh Lỗi gấp gáp nói: “Vị huynh đài này! Trong xe là gia muội, nếu có thể cứu người, Thẩm mỗ nhất định trọng thưởng cảm tạ!!!”



Người kia không nói gì, chỉ kẹp chặt bụng ngựa, vọt đi như tên bắn.



Người này đương nhiên là Cố đế tôn rồi!



Trước tiên tìm cao thủ quấy rối, rồi nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân … Chà chà, kế hoạch của vợ hắn ổn thỏa như vậy đó.



Làm trò trước mặt “anh vợ”, Cố Kiến Thâm đương nhiên muốn biểu hiện cho thật tốt.



Hắn nhảy một cái, mạnh mẽ phóng lên lưng ngựa đang phát điên.



Thẩm Khuynh Lỗi nhìn thấy cảnh này, nỗi lo lắng rơi xuống hơn một nửa.



Cố Kiến Thâm thoải mái ổn định lại ngựa, xe ngựa cũng ngừng lại.



Thẩm Thanh Huyền muốn tăng thêm hiệu quả, vì vậy y ló người ra … Cố Kiến Thâm đúng lúc quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời cùng nhau ngơ ngẩn.



Trong mắt Cố Kiến Thâm tràn đầy kinh diễm, Thẩm Thanh Huyền tất nhiên làm cho mình ra vẻ e thẹn một tí …



Đúng lúc này, Thẩm Khuynh Lỗi cũng chạy tới: “Đa tạ! Đa tạ! Ân cứu mạng, thực sự …”



Hắn còn chưa dứt lời, Thẩm Thanh Huyền đã đạp hụt một cước, mắt thấy sắp ngã xuống, Cố Kiến Thâm dùng khinh công, chuẩn xác ôm người vào lòng.



Hai người nhẹ nhàng lăn xuống, hắc sam và bạch y quấn lấy nhau, trông xứng đôi vô cùng.



Thẩm Khuynh Lỗi giật mình.



Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền không chớp mắt, kinh động như gặp tiên nhân —— một đoạn này không phải giả vờ, dùng bản sắc của Cố Kiến Thâm để diễn là được.



Thẩm Thanh Huyền phải mất hết sức mới làm cho mình mắc cỡ tới mức mặt đỏ tai hồng, y mở miệng, giọng nói cực nhẹ vô cùng: “Đa tạ công tử cứu giúp …”



Lúc này Cố Kiến Thâm mới cuống quít buông tay ra, hơi khẩn trương nói: “Là tại hạ đường đột.”



Thẩm Thanh Huyền cúi thấp đầu, trên mặt là một mảnh ửng đỏ, hết sức động lòng người.



Thẩm Khuynh Lỗi tiến về trước, sắc mặt hơi phức tạp: “Ân nhân cứu mạng, thật sự vạn phần cảm tạ.”



Cố Kiến Thâm gian nan dời tầm mắt khỏi gương mặt Thẩm Thanh Huyền: “Việc … việc cần làm.”



Thẩm Thanh Huyền “mắc cỡ” không dám ngẩng đầu, chuông cảnh báo trong lòng Thẩm Khuynh Lỗi nhất thời vang lên kịch liệt!



“Không biết huynh đài xưng hô như thế nào?” Thẩm Khuynh Lỗi hỏi Cố Kiến Thâm.



Cố Kiến Thâm báo họ tên.



Thẩm Khuynh Lỗi nhìn trang phục của hắn liền thấy hơi bất an, lại hỏi: “Không biết nhà ngươi ở đâu? Ngày sau Thẩm mỗ đến nhà cảm tạ!”



Cố Kiến Thâm cười nói: “Người trong giang hồ, không nơi cố định, không cần nói cảm ơn, chuyện hôm nay …” Hắn lại nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền, dường như ngắm nhìn tới ngây dại, không biết kế tiếp nên nói gì.



Lại nhìn sang Thẩm Thanh Huyền … Dáng vẻ tiểu nữ nhi kia muốn e lệ bao nhiều thì có bấy nhiêu, có thể thấy đã động lòng với đối phương rồi.



Lần này Thẩm Khuynh Lỗi hận chết mình luôn!



Phải làm sao mới ổn đây? Không thể bảo vệ em gái bảo bối, lại để nàng trao tim thầm gả … với một kẻ giang hồ!