Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 4 : Thần tiên đánh nhau (khiêu khích)

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Bình ngọc trong vắt, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng cầm lấy thân bình.



Cố Kiến Thâm hơi nghiêng người, ống tay áo đỏ thẫm đong đưa, hoa văn chìm lấp lóe, rượu ngon trút xuống như rơi xuống khắp ngân hà, quả nhiên tuyệt mỹ vô cùng.



Thẩm Thanh Huyền khẽ vuốt cằm, lễ độ nói:



“Đa tạ.”



Cố Kiến Thâm cong môi, ý cười khẽ khàng làm cả đại điện ngập trong hơi nóng mịt mờ:



“Mời.”



Thẩm Thanh Huyền nâng ly rượu, tư thái thanh nhã, dáng vẻ uống rượu cũng không giống người khác, tựa như đây không phải vật phóng túng làm người ta mê say, mà là nghi thức đạo pháp mang phong thái của tiên nhân, đoan chính, cẩn trọng và thần thánh.



Song vừa nghĩ tới đây là rượu, như thể một lớp lụa mỏng mây mù phủ lên dáng vẻ thần thánh ấy, khiến người ta có mong muốn xé nát chúng.



Ý cười trong mắt Cố Kiến Thâm càng sâu, khi y đặt ly rượu xuống, hắn lại rót đầy:



“Tôn chủ cảm thấy thế nào? Vừa miệng không?”



Thẩm Thanh Huyền đáp:



“Cam lộ trong bình ngọc, hương rượu thơm nồng.”



Cố Kiến Thâm lại rót đầy cho y:



“Quá khen.”



Bên trên đại điện, hai người nâng cốc nói lời vui, mọi người dưới điện lại bắt đầu đau thấu tim gan!



Mắt đám người Diệp Trạm muốn xanh luôn rồi! Tên ác đồ ma tu này lại vọng tưởng chuốc say Tôn chủ!



Đám người Kiếm Liên mắt đều đỏ luôn rồi! Thẩm Bạch Liên dối trá ra vẻ này lại để Bệ hạ tự mình rót rượu! Hết ly này tới ly khác!



Sau đó cả bọn đều siết chặt tay, hổ thẹn tới mức tim nhỏ máu.



—— Đều tại bọn họ vô năng, phải để cho Tôn chủ (Bệ hạ) chịu đựng nhục nhã khôn cùng!



Sau khi uống liền hai ly, Thẩm Thanh Huyền hơi sầu muộn, rượu rất ngon, mùi vị cũng thơm, linh khí tràn đầy, hương vị có thể nói là tuyệt thế.



Nhưng ngọc giản thượng thư lại muốn y uống rượu say với Cố Kiến Thâm.



Cố Kiến Thâm không uống, hiển nhiên không có cách nào hoàn thành, hơn nữa chỉ uống cũng không được, còn phải say, mà phải là cùng say. 



Tới cảnh giới này như họ, tửu lượng không phải thứ đáng để nhắc tới.



Tửu lượng tốt cũng thể, tửu lượng kém cũng thế, tu vi cao thì làm gì cũng chỉ còn lại chữ “cao”.



Dù Thẩm Thanh Huyền nghìn năm không uống một ly, bây giờ vẫn có thể ngàn chén không say.



Suy bụng ta ra bụng người, lại nhìn tư thái kia của Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền bèn cân nhắc, đoán chừng có uống vạn chén cũng đừng mong say.



Vậy phải làm thế nào mới được đây?



Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, đám đệ tử Thiên Đạo dưới đài lại sốt ruột rỉ máu.


Hai người lại tiếp tục nói lời khách sáo.



Nhưng hết lần này tới lần khác … hai người đều thật muốn say một lần.



Đáng tiếc, không có sự tín nhiệm giữa tri kỷ thì vẫn chưa tới mức có thể cùng say.



Nếu cứ uống tiếp cũng không phải là cách hay, đệ tử bên dưới luận đạo tới nổi luận ngủ cả rồi, có tiếp tục cũng quá không hợp tình người. 



Cứ thế mà tan? Đương nhiên không được.



Ngọc giản đề bốn gợi ý cho Thẩm Thanh Huyền, mà y chỉ mới hoàn thành cái đầu tiên.



Cái cuối “không được nổi sát tâm” có thể xem nhẹ, thứ hai trong lúc nhất thời không cách nào hoàn thành, vậy cái thứ ba … cùng Cố Kiến Thâm du ngoạn Vọng Tẫn Tinh Hải hình như có thể thử một lần?



Như thể tâm ý tương thông, Thẩm Thanh Huyền đặt ly rượu xuống, Cố Kiến Thâm cũng buông xuống.



Thẩm Thanh Huyền đề nghị:



“Đi ra ngoài chút không?”



Cố Kiến Thâm đồng ý:



“Được.”



Tuy rất không thích nghịch đồ Duy Tâm đ*o này, nhưng lần luận đạo này hắn biết điều thức thời như thế, không thích trong lòng Thẩm Thanh Huyền cũng nhạt đi một phần.



Cùng uống rượu say đã khó, cùng dạo chơi Vọng Tẫn Tinh Hải cũng không phải chuyện đơn giản.



Đầu tiên … cùng đi không thành vấn đề, nhưng Vọng Tẫn Tinh Hải rất lớn, rốt cuộc muốn dạo tới mức nào?



Hơn nữa phải dạo chơi chỗ nào trước?



Tinh Hải hướng về Thiên Đạo, Vọng Tẫn lại lệ thuộc Tâm Vực, Thẩm Thanh Huyền không bố trí bẫy rập ở Tinh Hải, nhưng Cố Kiến Thâm thì sao?



Thẩm Thanh Huyền không thể không phòng.



Hai người đứng ở đường ranh giới, Cố Kiến Thâm lại thoải mái đến kỳ lạ:



“Đi Tinh Hải trước đi.”



Thẩm Thanh Huyền liếc nhìn hắn:



“Bệ hạ …”



Cố Kiến Thâm cũng nhìn y:



“Hửm?”



Sắc nhạt trong mắt Thẩm Thanh Huyền đều là thâm ý:



“Ngươi không lo lắng dưới vùng xanh thẳm này cất giấu ám tiễn sao?”



Cố Kiến Thâm lại hỏi thẳng ra:



“Tôn chủ muốn đưa ta vào chỗ chết ư?”