Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 48 : Ngay cả Tần ca ca cũng không bằng lòng gần gũi với Thâm Nhi sao?

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Đối mặt Cố Tiểu Thâm này, kế hoạch trước đó của Thẩm Thanh Huyền phá sản hoàn toàn, một cái cũng đừng mong làm.



Gì mà câu dẫn, gì mà làm nhiệm vụ từ hai mươi mốt tới hai mươi bốn …



Tất cả đều đừng nghĩ tới, y cũng không phải biến thái!



Hơn nữa thích này không phải chỉ thích bình thường là xong, còn phải thích theo kiểu yêu đương nữa kìa, nhưng với độ tuổi này của Cố Kiến Thâm … Nhìn sơ sơ, muốn hiểu được tình yêu cũng phải tới mười năm sau lận đó.



Thẩm Thanh Huyền giận quá sức, muốn đập đầu vào cột chết ngay rồi trực tiếp về Vạn Tú Sơn.



Thế nhưng … Cố Kiến Thâm phải làm sao đây? Y cũng không thể kéo hắn đi đập cột chết chung, thế thì cũng quá khốn nạn rồi.



Có điều suy nghĩ kỹ lại, Cố Kiến Thâm biến thành đứa trẻ cũng không tệ, dẫu sao cũng dễ dụ.



Thẩm Thanh Huyền quyết định trước tiên quan sát cái đã, y cúi người hành lễ.



Tiểu hoàng đế trên ngự tọa bỗng nhiên đi xuống, long bào kim sắc ôm lấy tiểu đồng trắng mịn, quả nhiên đáng yêu cực kỳ.



Hắn đến gần Thẩm Thanh Huyền, đỡ tay y nói: “Quốc sư mau đứng lên.”



Rõ ràng là giọng con nít, dù mềm mại nhưng thái độ đúng mực, xem ra được giáo dưỡng rất tốt.



Thẩm Thanh Huyền kính cẩn nói: “Đa tạ Bệ hạ.”



Tiểu hoàng đế dịu giọng nói: “Không cần giữ lễ tiết, mau mau vào chỗ đi.”



Thị nhân dẫn Thẩm Thanh Huyền nhập tọa, khi đứng dậy Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy một vệt đỏ bừng ngay tai trái Cố Tiểu Thâm.



Đồng tử y đột nhiên co rút …



Cấm ấn? Không đúng, hẳn là bớt, sao lại có cái bớt xinh đẹp ngần này?



—— Đỏ tươi như hoa anh túc nở rộ, tô điểm trên vành tai tinh xảo, như hoa tai hồng ngọc nhỏ xinh, rơi vào trên da thịt tuyết trắng trông vô cùng bắt mắt.



Thời khắc này, Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn không muốn đi.




Nào ngờ ngộ tính của Cố Kiến Thâm cực cao, vậy mà nhận ra, còn giục y nói kỹ hơn.



Thẩm Thanh Huyền tất nhiên nói từng cái cho hắn nghe.



Sau một canh giờ, lão thái giám kia nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, thời gian không còn sớm.”



Cố Kiến Thâm lộ vẻ mặt không muốn, nhưng không kiên trì: “Nếu đã vậy, quốc sư nên về trước đi.”



Thẩm Thanh Huyền khom người lui ra.



Ra khỏi cung, Thẩm Thanh Huyền vẫn nghĩ tới Cố Tiểu Thâm, nghĩ xem khi nào lại đến thăm hắn.



Ngọc như ý tiểu tử kia cho y, Thẩm Thanh Huyền chướng mắt, nhưng đây là đồ đương kim thánh thượng ban thưởng, y tất nhiên phải nhận, nếu ném đi hoặc làm hư thì chính là phạm tội lớn.



Thẩm Thanh Huyền còn suy xét xem làm sao tìm được cơ hội gần gũi với Cố Kiến Thâm, lại không ngờ Cố Kiến Thâm không còn ký ức vẫn thân cận với y, cách mấy ngày đã cho gọi y qua, trò chuyện tiếp cùng hắn.



Thẩm Thanh Huyền thật lòng thích tiểu hoàng đế này vô cùng, vì đây vốn là Cố Kiến Thâm, cho nên đối xử với hắn rất chân thành.



Hơn một tháng qua, hai người ngày càng thân mật, Cố Kiến Thâm nhân lúc không có ai sẽ gọi y một tiếng Tần ca ca.



Thẩm Thanh Huyền không thích nghe họ Tần này, nên nói với hắn: “Bệ hạ có thể gọi tên tự của thần.”



Mắt Cố Kiến Thâm sáng lên, hỏi y: “Có thể ư?”



Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nói: “Là vinh hạnh của thần.”



Chỉ nghe tiểu hoàng đế dùng chất giọng mềm mại đáng yêu gọi: “Liên Hoa ca ca.”



Thẩm Thanh Huyền: “…” Lại thấy hơi vui vẻ xíu rồi.



Khụ … Chỉ mong Cố Kiến Thâm khôi phục ký ức đừng ầm ĩ với y.



Hai người quân thần ở chung rất vui vẻ, bên ngoài bỗng truyền giọng của thái giám: “Thái hậu giá lâm!”