Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 56 : Cố Kiến Thâm lại có thể dùng một tay kéo y qua

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Dù sao thì việc đại hôn này tuyệt đối không được!



Bất kể thế nào Thẩm Thanh Huyền cũng không cho phép xảy ra!



Vậy nên khi quần thần đều dồn dập dâng tấu thỉnh, Thẩm Thanh Huyền bước ra khỏi hàng thưa: “Lập hậu là việc quan trọng của quốc gia, không thể qua loa, vẫn cần bàn bạc lại kỹ càng.”



Y vừa biểu hiện thái độ, cả triều lập tức trở nên vi diệu.



Người là loại sinh vật giảo hoạt khôn khéo, trong thoáng chốc đã nghĩ được cả đống thứ cong cong vẹo vẹo.



Chẳng hạn như phe của Tôn lão, chắc mẩm Thẩm Thanh Huyền lòng lang dạ sói, 100% là Vệ Tấn số hai.



Đã nhiều năm như thế, Thẩm Thanh Huyền đương nhiên thu nạp không ít tâm phúc, tâm phúc của y cũng hưng phấn lắm, cảm thấy lãnh đạo nhà mình quả nhiên có tâm chí mạnh mẽ.



Những người này đều nghĩ được, sao thiếu niên đế vương trên ngự tọa không nghĩ tới cho được?



Hoàn toàn nằm trong dự kiến, chẳng có gì bất ngờ, thế nhưng lồng ngực không tránh khỏi dâng lên một luồng lạnh lẽo.



Năm năm …



Thời gian tươi đẹp ngần ấy, xem ra sắp phải vẽ một dấu chấm tròn rồi.



Không chờ người khác mở miệng, Cố Kiến Thâm đã tự mình lên tiếng: “Quốc sư nói đúng, chuyện đại hôn không vội.”



Hắn nói thế, mấy người Tôn lão cũng chỉ đành than thở.



Đến giờ vẫn luôn là vậy, Tần Thanh nói gì, Bệ hạ bọn họ đều sẽ phụ họa theo, trước đây còn có Vệ Tấn chống lại, mà hiện giờ đã là nơi Tần Thanh lên tiếng.



Tôn lão cũng chẳng dám làm cứng, lúc này Vệ Tấn vừa mới chết, là thời điểm Bệ hạ tin cậy Tần Thanh nhất, hiện giờ đối nghịch với Tần Thanh, ngược lại sẽ bị y tiện tay diệt trừ.



Đợi tới khi trên triều toàn là người của Tần Thanh, có lẽ đã đến lúc thay đổi triều đại rồi.



Việc này cứ như vậy bị Thẩm Thanh Huyền dằn xuống.



Ngặt nỗi y vẫn lo cực kỳ, chỉ áp chế được tạm thời chứ không thể cả đời, vẫn phải nghĩ ra cách giải quyết mới được.



Kỳ thực đơn giản nhất là khiến Cố Kiến Thâm thích y, vậy thì tất nhiên hắn không thể lấy vợ.



Nhưng mà … Thẩm Thanh Huyền nhìn thiếu niên một tay mình nuôi nấng …



Không xuống tay được!



Nếu là Cố Đại Thâm, y sẽ không chút do dự tới câu dẫn hắn, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải thu phục được hắn.



Song đối mặt với Cố Tiểu Thâm …



Quốc sư đại nhân bày tỏ: Thần không làm được.



Sau khi hạ triều, Thẩm Thanh Huyền ở lại trong cung.



Cố Kiến Thâm vẫn như trước kia, hỏi y vài thứ trong sách, còn đưa chữ viết gần đây cho y xem.




Cố Kiến Thâm nhận ly, giọng nói đã khôi phục như thường: “Vừa rồi không dọa ngươi chứ?”



Thẩm Thanh Huyền lắc đầu nói: “Ta không sao.”



Cố Kiến Thâm uống một hớp, ấm áp chảy vào lồng ngực, lại chẳng hòa tan được băng hàn trong đó.



Hắn nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền: “Quốc sư, ngươi có muốn gì không?”



Muốn? Có chứ, Thẩm Thanh Huyền mỉm cười bảo: “Đương nhiên là có.”



Cố Kiến Thâm quay đầu nhìn y: “Trẫm có thể thỏa mãn ngươi không?”



Đúng là việc này ngoài Cố Kiến Thâm ra không ai có thể thỏa mãn y, Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại thấy thú vị quá chừng, y bảo: “Có thể.”



Cố Kiến Thâm nhìn y chằm chằm nói: “Nói ta biết đi.”



Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Vẫn chưa thể nói.”



Y cười nhạt đến là thuần khiết, vốn là đôi mắt xinh đẹp, giờ khắc này dưới ánh nến chập chờn, nom còn dịu dàng hơn mọi ngày.



Tựa như y đang nhìn hắn, trong lòng cũng nghĩ về hắn, toàn bộ hành động đều là vì hắn.



Cố Kiến Thâm dời mắt đi, hơi cứng ngắc mà nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi.”



Thẩm Thanh Huyền cũng thấy hơi mệt, thế là đồng ý.



Bóng đêm dần sâu thẳm, ánh trăng lại càng sáng rỡ, chiếu vào gian phòng tối đen, tựa như phủ xuống một tầng sương mỏng.



Cố Kiến Thâm xoay người, nhìn Thẩm Thanh Huyền đã chìm vào giấc ngủ.



Hắn có thể giết y, đây là thời cơ tốt nhất, bởi vì y không hề phòng bị với hắn.



Nhưng hắn lại không xuống tay được.



Dẫu biết rõ y hư tình giả ý, song hắn lại không muốn từ bỏ chút ấm áp vỏn vẹn này.



Như một người rơi vào bùn lầy, dù biết rõ thứ đưa tới là cây gai độc, hắn vẫn muốn nắm thật chặt, ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, khát vọng được người cứu rỗi.



_____



Tác giả có lời muốn nói: Mượn bình luận dùng trong tiểu kịch trường.



Cố Kiến Thâm: Ta biết, ngươi muốn ngôi vị hoàng đế của ta mà. (,,꒪꒫꒪,,)



Thẩm Thanh Huyền: Không, ta muốn chịch ngươi trên hoàng tọa.



Ha ha ha!



Ngồi chờ Hắc Thâm bị Tôn chủ đại nhân chọc điên 23333