Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 61 : Tôn chủ đại nhân ngay thẳng

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Một câu nói rất đỗi bình thường, thế mà chẳng hiểu sao âm điệu của Thẩm Thanh Huyền lại mang theo hương vị khó diễn tả bằng lời.



Cố Kiến Thâm buông tấu chương xuống đi tới: “Trẫm có được ngày hôm nay, đều là nhờ có quốc sư.”



Câu nói cương trực ngay thẳng như thế khiến Thẩm Thanh Huyền hơi xấu hổ.



Tiểu hoàng đế chăm sóc y như đối với cha anh, y lại …



Ngẫm lại mình đã bó tuổi … Ừm, đúng là có tí lúng túng.



Thôi, cũng không gấp, vẫn nên tiến hành từ từ vậy.



Thẩm Thanh Huyền nói: “Những năm qua, thần mới là người nương nhờ Bệ hạ.” Thân thể ốm lên bệnh xuống của y luôn khiến Cố Kiến Thâm phải nhọc lòng quan tâm.



Cố Kiến Thâm sợ y tích tụ buồn lo, cau mày nói: “Đừng nghĩ nhiều, thân thể ngươi rất khỏe mạnh.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Thân thể thần ra sao, thần biết rõ trong lòng.”



Lời này của y đúng theo nghĩa bên ngoài, y quả thật nắm chắc, vốn tư chất thân thể này rất tốt, lại có pháp môn của y điều dưỡng, làm “bán tiên” thế gian cũng chẳng thành vấn đề.



Ngặt nỗi hiện giờ y đã làm hư tổn nền tảng cơ thể, đồng thời vì muốn yêu đương với Cố Kiến Thâm, y đã dùng tất cả linh khí tích lũy để duy trì tuổi trẻ, cho nên suy đồi thành cái dạng không bằng người thường này, dĩ nhiên không chết được, có thể sống rất lâu.



Nhưng Cố Kiến Thâm lại không biết, lòng hắn cứ căng thẳng, thần sắc sốt sắng nói: “Quốc sư đang tuổi tráng niên, đừng vọng ngôn!”



Bấy giờ Thẩm Thanh Huyền mới nhận ra mình dọa hắn sợ, y lại cười nói: “Thần chỉ thuận miệng thôi, Bệ hạ đừng sốt ruột.”



Cố Kiến Thâm lại lo lắng cực kì, hắn đi tới trước mặt y, nói: “Ngươi là quốc sư đương triều, cần phải điều dưỡng thân thể cho tốt, sống đến trăm tuổi.”



Sống đến trăm tuổi à … Ngươi đang nguyền rủa ta hả?



Thẩm Thanh Huyền câm nín, miễn cưỡng nói: “Tất nhiên là vậy rồi, thần còn muốn nhìn Bệ hạ thịnh thế một cõi.”



Cố Kiến Thâm cong môi nói: “Vậy ngươi phải luôn ở bên cạnh trẫm.”



Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Chỉ cần bệ hạ không chê, thần nhất định không xa không rời.”



Thời gian trôi qua nhiều năm, được nghe lại bốn chữ này, Cố Kiến Thâm vẫn xúc động không thôi.



Hắn không tin được một ai, lại lưu luyến ấm áp Thẩm Thanh Huyền cho hắn.



Cũng có lẽ vì hiện giờ Tần Thanh bất đắc dĩ mới dựa vào hắn, nhưng không sao … thế này đã tốt rồi, có nhu cầu thiết thực trái lại khiến hắn càng yên tâm.



Hắn muốn Tần Thanh ỷ lại hắn, như vậy y mới không xa không rời hắn.



Cố Kiến Thâm thấp giọng nói: “Trẫm chắc chắn sẽ không phụ lòng quốc sư.”



Đừng chỉ có không phụ lòng … Thẩm Thanh Huyền nghĩ, chi bằng thích ta thì sao?



Hai người không trò chuyện quá lâu, chủ yếu vì thân thể Thẩm Thanh Huyền không khỏe, chưa bao lâu đã thấy mệt.



Cố Kiến Thâm hỏi y: “Vào phòng ngủ một giấc?”



Thẩm Thanh Huyền ngáp một cái nói: “Dùng cơm xong hẵng ngủ.”



Cố Kiến Thâm nhân tiện nói: “Trẫm giục bọn họ chuẩn bị cơm trước thời gian.”



Thực ra Thẩm Thanh Huyền không muốn ăn gì, y bảo: “Không vội, ta dựa vào đây một lát, chờ Bệ hạ phê tấu chương xong thì cùng nhau đi ăn.”



Cố Kiến Thâm vốn cũng chẳng có kiên nhẫn xem những thứ này, dứt khoát bảo: “Đi thôi, trẫm đi ngủ với ngươi một lát, tỉnh dậy rồi lại ăn.”



Thế thì không gì tốt bằng, Thẩm Thanh Huyền lại hỏi hắn: “Bệ hạ không đói bụng ư?”



“Vừa ăn chút điểm tâm, giờ vẫn còn no.”



Thẩm Thanh Huyền yên tâm thoải mà cùng hắn về phòng chợp mắt.



Sau khi tỉnh lại, Thẩm Thanh Huyền thấy hơi ảo não … Mình không xem Bệ hạ là người ngoài quá rồi.



Nói ngủ là ngủ, còn không hề có ý định câu dẫn hắn.



Suy nghĩ này không ổn, y xem Cố Kiến Thâm là người nhà, chắc chắn Cố Kiến Thâm cũng xem y là người nhà, hai người quá quen thuộc không tiện yêu nhau đâu!



Thay đổi thái độ trước phải do mình, Thẩm Thanh Huyền quyết định rửa não cho bản thân.



Đừng nghĩ đó là hài tử mình nuôi nấng nữa, hãy nghĩ …



Mắt Thẩm Thanh Huyền thức thì sáng lên, bị vành tai Cố Kiến Thâm thu hút.



Nhìn vết bớt đỏ au này, rồi ảo tưởng nó thành đôi mắt đỏ cùng cấm ấn của Đế tôn Tâm Vực.



Tôn chủ đại nhân lập tức có cảm giác rồi!



Chỉ có điều hơi đói bụng … Thôi thì ăn cơm trước đi.



Cố Kiến Thâm dẫn y đi dùng bữa, hai người đang ăn, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên hỏi: “Chuyện đại hôn, Bệ hạ nghĩ thế nào?”



Cố Kiến Thâm ngẩng đầu nhìn y: “Quốc sư thì sao?”



Thẩm Thanh Huyền bình tĩnh đáp: “Việc này can hệ rất lớn, mong Bệ hạ có thể cân nhắc chu toàn.”
Còn chưa dứt lời, hắn đã thấy một hàng chữ nhỏ: “Rượu cạn người cùng nhau, đèn ngọc bích vây quanh, ngoái nhìn ẩn tình ôm ấp, khẽ khàng đẩy lang quân … (*)“



(*) Trẻ con không nên hiểu rõ ẩn ý trong từng vế của câu này =3= đại loại là tả cảnh giao hoan của Triệu Cát cùng kỹ nữ Lý Sư Sư, thiệt sự rất dung tục …



Xoạch! Cố Kiến Thâm vội vàng dời mắt, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng. Bấy giờ Thẩm Thanh Huyền mới nhận ra Cố Kiến Thâm đã sang đây, y cũng hơi bối rối, nhưng ngẫm kĩ lại, hai người cùng học việc này vẫn thỏa đáng hơn, vì vậy hỏi: “Bệ hạ hết bận rồi?”



Cố Kiến Thâm khựng lại.



Thẩm Thanh Huyền lập tức nói: “Thoại bản này rất thú vị, Bệ hạ có muốn xem không?”



Trái tim Cố Kiến Thâm đột nhiên nhảy nhót, vội vàng bảo: “Trẫm … trẫm còn chưa xem xong tấu chương.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Ra vậy à … thế người tiếp tục đi, thần xem thêm chút nữa.”



Cố Kiến Thâm ngồi trước án, mắt nhìn tấu chương trân trân, suy nghĩ không biết đã sớm bay đi đâu mất.



Thì ra quốc sư cũng xem … xem thứ này …



Hắn không kìm được nhìn Thẩm Thanh Huyền, thấy y dựa vào giường trúc, chống đầu sang một bên, ống tay áo trượt xuống, cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, quả nhiên như ngọc ấm đậm hương, mỏng manh tựa như sương …



Cố Kiến Thâm cưỡng ép dời mắt, nhưng không cách nào tập trung vào tấu chương.



Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn thật lâu, cảm thấy cực kỳ mất mặt.



Làm kiêu làm chi, yêu thì yêu, thích thì thích, cần gì phải đẩy tới cự lui làm gì?



Thẩm Thanh Huyền thấy lời này không hợp với mình tí nào, y cẩn thận suy nghĩ, cho rằng vẫn nên trắng trợn ra thì tốt hơn.



Ví dụ như …



Thẩm Thanh Huyền nghĩ ngợi, nhìn Cố Kiến Thâm: “Bệ hạ.”



Cố Kiến Thâm vẫn còn thất thần, vừa bị y gọi, hắn mới đột nhiên hoàn hồn: “Sao thế?”



Thẩm Thanh Huyền khép thoại bản lại, nói: “Thời tiết nóng nhường này, chúng ta nghỉ ngơi chút đi.”



Cố Kiến Thâm cũng thấy cực kỳ nóng, sẵn tiện nói: “Được, trẫm với ngươi ra bên hồ nhé?”



Thẩm Thanh Huyền: “Lúc này bên hồ cũng nắng lắm, chi bằng chúng ta …” Y tạm ngừng, rồi lại từ tốn nói, “Đi xem suối nước nóng sau núi nha?”



Cố Kiến Thâm ngây ngẩn cả người.



Thẩm Thanh Huyền đứng lên nói: “Suối nước nóng kia không nóng không lạnh, ra đó ngâm là hợp lý.”



Tôn chủ nói chuyện vô cùng ngay thẳng, trắng trợn tới mức người anh em viết thoại bản mặc cảm vì không bằng.



Dù gì người ta cũng viết tình yêu thuần khiết, còn Tôn chủ vừa lên liền trực tiếp nhảy sang đông cung biết chưa!



Cố Kiến Thâm tạm dừng rồi bảo: “Ngươi đi đi … ngâm suối mới có lợi với thân thể ngươi.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Một người thì chán lắm, Bệ hạ cùng ngâm với ta đi.”



Cố Kiến Thâm: “…”



Thẩm Thanh Huyền đi sang kéo tay hắn: “Dù sao thì tấu chương này cũng phê không hết, lao động kết hợp với nghỉ ngơi mới là lẽ phải.”



Mấu chốt là … “nghỉ ngơi” này nghỉ ngơi không nổi đâu!



Đối với Cố Kiến Thâm, đi suối nước nóng chẳng khác nào lao động kết hợp với lao lực.



Mặc dù trong lòng biết không thể, nhưng chân mình lại tự hành động, tới khi Cố Kiến Thâm hoàn hồn, hắn đã theo Thẩm Thanh Huyền tới cạnh suối nước nóng.



Suối nước nóng này cũng do Thẩm Thanh Huyền tỉ mỉ thiết kế, vách tường được viền vàng đồng, thanh tuyền chảy cuồn cuộn, sinh ra nét đẹp kiều diễm uyển chuyển từ trước đến nay.



Thẩm Thanh Huyền cực kỳ tự tại, mời gọi người ta tới lui rồi lại chơi trò cởi áo tháo đai.



Cố Kiến Thâm yên lặng đứng tại chỗ, nhìn dây buộc tóc của y lỏng ra, y phục buông xuống, tóc đen như mây, vai mỏng như tuyết, tấm lưng bóng loáng như ngọc, như vầng trăng sáng vằng vặc rơi giữa trời đêm …



Thẩm Thanh Huyền cởi gần hết, nhấc chân vào nước, vừa ngâm suối vừa cất giọng hỏi: “Bệ hạ, trong nước này thật thoải mái, người cũng mau xuống đây đi.”



Cả buổi mà vẫn chẳng có động tĩnh, Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn …



Làm gì còn bóng ai!



Người đâu rồi?



Cố Kiến Thâm đâu?



Thằng nhóc nghịch ngợm đó đi đâu mất rồi!!!



Thẩm Thanh Huyền tức giận, y đã tự cởi sạch, vậy mà hắn biến đâu mất, chẳng phải cởi không công rồi sao?



Chẳng lẽ mình không có sức hấp dẫn vậy hả? Y cúi đầu, nhìn bản thân trong nước, không khỏi hơi lo lắng … Quả nhiên do tuổi y quá lớn ư?



Mười tám tuổi với ba mươi tuổi.



Thẩm Thanh Huyền không vui, Cố Kiến Thâm rõ ràng đã trăm triệu tuổi rồi, ra vẻ non nớt làm gì!