Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 63 : Cố Kiến Thâm ngồi ngẩn ngơ bên giường, cảm thấy như trời long đất lở

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Liên tục năm sáu ngày, Thẩm Thanh Huyền bắt đầu ngồi không yên.



Cố Kiến Thâm đang trốn y, không sai đi đâu được, hắn thực sự đang trốn y!



Y chưa hề làm gì mà? Chưa làm trắng trợn mà! Chỉ hơi ám chỉ … hắn đã nhạy cảm vậy sao?



Lẽ nào … trong lòng Thẩm Thanh Huyền nảy ra một suy nghĩ hết sức gay go … Cố Kiến Thâm không thích nam? Chẳng lẽ tên khốn nạn này chỉ thích nữ?



Còn chơi cái rắm gì nữa?  Dùng chùy gõ một phát cho hắn hồi cung đi!



Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền cực kỳ tệ, bây giờ y không thể biến cơ thể thành nữ được nữa, vì giả bệnh mà ngụy trang tới mức yếu ớt thành thật, linh khí đều dùng để duy trì tuổi trẻ, làm gì còn sức để biến thành nữ nhân?



Hơn nữa, có sức cũng chẳng được, y và Cố Kiến Thâm thân nhau như thế, cái gì nên nhìn đều nhìn hết rồi, bỗng nhiên biến thành nữ thì còn ra gì?



Vả lại, Thẩm Thanh Huyền đường đường là một nam nhân, dựa vào đâu phải biến thành nữ nhân? Đổi giới tính người ta, ai mà vui cho được!



Thẩm Thanh Huyền chả buồn quan tâm tới Cố Kiến Thâm nữa, quyết định để hắn tỉnh táo hơn.



Theo ý nghĩa nào đó, Cố Kiến Thâm quả thật cần tỉnh táo một chút.



Chỉ tiếc tâm tư xấu này như mạ non trồi dậy từ đất, một khi nhú đầu ra thì phát triển như gặp gió.



Đặc biệt là lứa tuổi này, lại còn chưa từng va chạm chuyện này, bất thình lình bị một câu … thân thể hoàn toàn chi phối đại não.



May mà trời sinh Cố Kiến Thâm biết nhẫn nại, bằng không lúc này đã sớm bất chấp trầm luân bể dục rồi!



Thế rồi một ngày, hai ngày, rồi lại ba ngày … Thẩm Thanh Huyền càng ngày càng tức.



Tình huống hiện giờ của họ là vầy, ban ngày không thấy Cố Kiến Thâm đâu, buổi tối không đợi được Cố Kiến Thâm, sáng sớm tên kia lại chuồn mất.



Đừng nói chi câu dẫn người, ngay cả người Thẩm Thanh Huyền còn chả gặp được có biết chưa! Không thể tiếp tục như vậy, y muốn trước hết phải tóm được người cái đã.



Ban ngày không tiện, bởi vì Cố Kiến Thâm rất biết kiếm việc cho mình làm, mỗi lần nghị sự toàn tới trưa trời trưa trật, biết hắn ở đâu cũng vô dụng, người ta bận, y cũng đâu thể đuổi hết đám đại thần đúng không?



Chỉ có thể chờ hắn vào buổi tối, dù sao y cũng không tin hắn không về!



Nhằm để tối có thể thức đêm thuận lợi, Thẩm Thanh Huyền ngủ cả trưa.



Vậy mà y chẳng thể ngờ, ngay lúc y ngủ, Cố Kiến Thâm trở về.



Đã nhiều ngày không trò chuyện vui vẻ với y, Cố Kiến Thâm luôn thấy trong lòng sao mà trống rỗng, muốn nhân ban ngày tới gặp y, kết quả vừa vào phòng đã thấy Thẩm Thanh Huyền ngủ trên giường mềm.



Sao giờ này đã ngủ rồi? Tim Cố Kiến Thâm thắt lại, cứ tưởng y bị bệnh, thành ra vội vàng đi tới, vươn tay sờ trán y.



Man mát, mịn màng, tựa như đám mây mềm mại nơi chân trời …



Cố Kiến Thâm vội vàng rụt tay về.



Không sao cả … có lẽ do mệt mỏi?



Cố Kiến Thâm lẳng lặng mà nhìn y, đã nhiều ngày không gặp, mỗi ngày hắn đều rất nhớ y.



Hắn đã quen như thế từ lâu, quen ở cùng với y, cũng quen chăm sóc y.



Bất thình lình trốn y nhiều ngày như vậy, Cố Kiến Thâm cũng thấy lòng khó chịu lắm, như thể có gì đó bị cưỡng ép khoét rỗng, làm gì cũng thấy sai trái.



Nhưng hắn lại chẳng dám tới gặp y, sợ mình sẽ làm ra chuyện vượt giới hạn.



Chắc không sao đâu nhỉ?



Cố Kiến Thâm cứ nghĩ mình gần như điều chỉnh lại được tâm trạng rồi, chắc sẽ không tiếp tục nghĩ vớ vẩn nữa.



Nghĩ vậy, tầm mắt hắn dời xuống môi y.



Có lẽ y đã ngủ được một lúc, vậy nên bờ môi khẽ hé mở, màu sắc non nớt như cánh hoa mới nhú, lộ ra một phần răng hàm, nom yếu ớt lại đáng yêu đến lạ.



Thân thể Cố Kiến Thâm hoàn toàn không theo kiểm soát, áp sát như thể bị đầu độc.



Khoảnh khắc nụ hôn buông xuống, cảm giác thỏa mãn tột cùng nổ tung trong lồng ngực … Cái cảm giác lục phủ ngũ tạng được lấp đầy ấy, khiến hắn cảm nhận được niềm vui sướng chưa từng có từ trước đến nay.



Hắn cơ hồ muốn đè lại đầu y, gần như muốn làm sâu nụ hôn này, như thể muốn thưởng thức nhấm nháp mùi vị ngọt ngào ấy …



Một tia lý trí quay về, Cố Kiến Thâm bất thình lình đứng dậy.



Sau khi nhận ra mình vừa làm gì, khủng hoảng tận cùng tràn vào huyết dịch, tay chân hắn lạnh lẽo, lui về sau một bước dài, rời đi mà không hề quay đầu lại.



Chỉ tiếc thể xác này của Tôn chủ đại nhân quá yếu, động tĩnh lớn ngần đó mà không nghe được gì … Vẫn còn đang nghiêm túc ngủ bù, xoay người ngủ càng ngon …



Ngủ một buổi trưa, buổi tối Thẩm Thanh Huyền càng có tinh thần gấp bội.



Ha ha, lần này y đợi, không tin không đợi được tên khốn này về!



Bắt đầu từ giờ dậu (17h-19h), rồi chờ tới giờ tuất (19h-21h) … cứ vậy mà chẳng thấy nửa bóng người.



Thẩm Thanh Huyền ngồi không yên, y quyết định đi tìm hắn.




Cố Kiến Thâm giận tím mặt, hận không thể lôi một đám chỉ biết gây chuyện này ra ngoài chém!



Cơn giận này của hắn khiến toàn bộ quan lại cả mới lẫn cũ trên triều tỉnh táo lại.



Tại vị chín năm, chấp chính bốn năm, tiểu Bệ hạ của họ đã trở thành vua một nước quả quyết sát phạt từ lâu!



Cộng thêm tính cách mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn … tuyệt đối không phải hạng người nhân từ nương tay!



Khiến họ nhận rõ hơn là, hiện giờ thánh thượng đã sớm nắm hoàng quyền, mọi khi hòa nhã với mấy lão thần, song sau lưng đã sớm nâng đỡ thế lực mới cho mình.



Nếu không gặp chuyện lần này, bọn họ sẽ không thấu hiểu, thì ra cả Đại Vệ đã bị hắn nắm chặt trong tay!



Đương nhiên Cố Kiến Thâm không giết ai, nhưng vẫn quất mạnh cho họ một roi, để đám ngươi tự cho là đúng này triệt để im lặng.



Về phần nữ nhân tối qua được bỏ lại trong cung. Phong phi? Nằm mơ à, chỉ vì nàng thấy thứ không nên thấy, cho nên không thể thả nàng ra ngoài.



Cố Kiến Thâm nổi giận trên triều, kết quả vô cùng tốt đẹp.



Về sau không còn ai dám nhắc tới chuyện đại hôn lập hậu, muốn dùng cái chết khuyên can vẫn được, nhưng muốn lưu danh thiên cổ hả? Hiện giờ thánh thượng tâm cơ thâm trầm, chỉ sợ chết để khuyên can không thành, mà còn đắc tội hắn, rồi bị xếp cho cái cớ khác, từ nay về sau thân bại danh liệt!



Các đại thần bắt đầu thành thật, song Cố Kiến Thâm lại không thoải mái.



Chuyện hắn làm sai sẽ không biến mất vì trừng trị những đại thần này!



Hắn làm nhục Tần Thanh như thế, sao Tần Thanh có thể tha thứ cho hắn?



Nếu không tha thứ … Đáy lòng Cố Kiến Thâm tức thì lạnh lẽo, tay siết chặt thành đấm.



Không thể để y rời đi, bất kể ra sao hắn cũng không thể mất y.



Không có Thẩm Thanh Huyền, hắn sẽ lại giống như trước kia.



Dù còn ở nhân thế, nhưng thân vùi dưới mộ phần, lạnh băng và cô đơn, ngột ngạt và nặng trĩu, không có lấy một tia sáng, và cũng chẳng có chút hy vọng.



Không thể quay về những năm tháng đó.



Mắt Cố Kiến Thâm tối đi, song trong lòng đã có đáp án.



Tần Thanh trách hắn cũng được, hận hắn cũng chẳng sao, dù sao thì cả đời này y đừng mong rời xa hắn.



Mãi tới khi Thẩm Thanh Huyền ngủ gà ngủ gật mới đợi được hắn về.



Cửa vừa mở ra, y lập tức tỉnh táo, nghiêm mặt ngồi bên giường.



Cố Kiến Thâm vừa vào đã nhìn thấy y, thấy y làm mặt giận, tim hắn bỗng đau đớn như bị kim đâm.



Lần này Thẩm Thanh Huyền giận hắn thật, càng nghĩ càng tức, càng chờ càng phẫn nộ, lúc này thấy hắn tới vẫn không hành lễ.



Giờ này Cố Kiến Thâm làm gì còn tâm trí so đo cấp bậc lễ nghĩa với y? Hiện tại biết y giận, sao hắn có thể chú ý những thứ này?



Thẩm Thanh Huyền phớt lờ hắn, Cố Kiến Thâm không lên tiếng.



Bầu không khí liên tục giằng co, Thẩm Thanh Huyền hết nhịn nổi mới liếc nhìn hắn.



Cố Kiến Thâm cụp mắt, bình tĩnh đứng đó, bình tĩnh tới mức quỷ dị vô cùng.



Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như thế, sau cùng vẫn mềm lòng, dù sao cũng do một tay mình nuôi nấng, biết rõ tính hắn ra sao, y lạnh giọng: “Bệ hạ rốt cuộc có ý gì?”



Nghe giọng nói lạnh như sương của y, cơ thể Cố Kiến Thâm càng trở nên lạnh lẽo, may mà hắn đã dự được tình huống xấu nhất, cho nên không hoang mang nhiều.



Hắn thấp giọng nói: “Tối qua … là trẫm không đúng.”



Tối qua không đúng? Rõ ràng sáng nay, hôm nay, tối nay và rất nhiều ngày trước hắn đều sai có được không!



Thẩm Thanh Huyền càng nghĩ càng giận: “Bệ hạ! Ý thần hỏi, người rốt cục có ý gì?”



Trái tim Cố Kiến Thâm chấn động, rũ mắt nói: “Trẫm bị người bỏ thuốc.”



Thẩm Thanh Huyền: “…” Loáng thoáng có cảm giác mình sắp bị bội tình bạc nghĩa, chỉ mong là ảo giác.



Thế rồi Cố Kiến Thâm gõ ngay cho y một gậy: “Người bỏ thuốc trẫm đã nghiêm trị, việc tối qua mong quốc sư có thể quên.”



Quên? Hắn kêu y quên? Toàn thân đầy vết tích thế này mà hắn dám bảo y quên?



Thẩm Thanh Huyền phát cáu triệt để: “Ra ngoài!”



Cố Kiến Thâm sững sờ, ngẩng đầu nhìn y.



Hắn chưa từng thấy y tức giận ngần này. Cảm giác bất an lẫn kinh hoàng trỗi dậy, đồng thời có thêm nỗi tuyệt vọng lan tràn mọi ngõ ngách.



Quả nhiên … đã hết cách để cứu vãn rồi ư?



Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Bệ hạ về đi! Là thần không biết liêm sỉ, tự mình đa tình!”