Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 66 :

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Khi thấy câu này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thanh Huyền là: Ngọc giản này quả nhiên phế.



Gì mà bảo khiến Cố Kiến Thâm tin y? Cố Kiến Thâm không tin y ư? Y một tay nuôi hắn khôn lớn, tốn công nhọc lòng dạy dỗ, hắn còn không tin y?



Đùa à?



Vả lại, nếu Cố Kiến Thâm không tin y, vậy sao chỉ khi ở bên cạnh y hắn mới ngủ được? Không tin y vậy mà đối xử như thế với y, không tin y lại hận mỗi ngày không thể ở cùng y?



Thẩm Thanh Huyền kết luận: Ngọc giản hỏng, vứt được rồi!



Ngọc giản bị suy nghĩ này của y dọa cho khóc hức hức, vội vàng lấy lòng mà lấp lóe, nỗ lực chứng minh mình tốt lắm, cực tốt, chất lượng cao lắm kèm theo n loại tốt!



Thẩm Thanh Huyền nhìn đau đáu nó thật lâu.







Lẽ nào Cố Kiến Thâm thật sự không tin y?



Không thích thì thôi, chẳng lẽ ngay cả tin cũng không?



Ở chung mười năm, y một lòng vì hắn, thế mà hắn không tin y?



Trong chớp mắt, lửa giận công tâm, Thẩm Thanh Huyền dùng sức ho khan, nát tan cõi lòng.



Đúng lúc Cố Kiến Thâm về, nghe y ho khan nhất thời bước nhanh hơn, rất mau đã tới trước mặt y: “Sao thế? Cảm lạnh? Sao ho mạnh như vậy?”



Trong giọng nói hắn đầy vẻ lo lắng, bàn tay giúp y thuận hơi không giấu được hoảng hốt sốt sắng.



Cứ nghĩ đã thế này rồi, tên khốn này vậy mà không tin mình, Thẩm Thanh Huyền lại tiếp tục ho kịch liệt.



Y vốn dĩ thể hư, tức giận cỡ này nên bệnh ngay.



Thực ra y muốn trực tiếp nhắm mắt rồi quay về Vạn Tú sơn luôn kìa, nhưng rốt cục chẳng cam lòng, quyết định ở lại xem thử.



Lỡ như … được rồi, không chừng có hàng tỉ khả năng ngọc giản hỏng.



Thế thì chẳng phải Cố Tiểu Thâm bị oan sao? Dù sao cũng là đứa trẻ mình thương lâu như vậy, Thẩm Thanh Huyền vẫn mềm lòng lắm.



Đáng tiếc thân thể này của y nát cực kỳ, bị hành một trận như vậy thực sự vứt hết nửa cái mạng.



Cố Kiến Thâm vội vã truyền thái y, sau khi bắt mạch, thái y bảo: “Bệ hạ, thần mời người ra thảo luận.”



Cố Kiến Thâm thả tay Thẩm Thanh Huyền xuống, ra ngoài hỏi: “Sao lại thế này?” Giọng hắn lạnh cùng cực, nhưng trong lòng hoảng hốt hết sức, hắn thích hai gò má ửng đỏ của y, nhưng không phải đỏ vì ho khan do bệnh mà thành.



Thái y châm chước nói: “Đại nhân thể hư, không được động khí, mong Bệ hạ xem trọng.”



“Động khí?” Cố Kiến Thâm nhíu mày nói, “Y đây là …”



Thái y tiếp tục nói: “Khí huyết công tâm, ngực phổi tích tụ.”



Là kẻ nào dám chọc y giận!



Sắc mặt Cố Kiến Thâm lập tức trầm xuống, khí sát phạt đột nhiên tràn ra khiến trán thái y túa mồ hôi lạnh.



Thái y vội vàng nói: “Thần … thần kê vài phương thuốc khơi bệnh hay cáu, thông khí huyết, sáng tối đều dùng, vô cùng hữu ích.” Lão tạm ngừng, nhỏ giọng nói, “Dược trị thân chứ không trị tâm, mong Bệ hạ có thể khuyên đại nhân, bảo y chú trọng thân mình.”



Cố Kiến Thâm phất tay áo nói: “Xuống điều chế thuốc đi!”



Hắn nhanh chân về phòng, khi tới cạnh Thẩm Thanh Huyền đã khôi phục lại thái độ ôn hòa hết lòng, hắn nhẹ giọng hỏi y: “Là ai chọc ngươi? Trẫm nhất định sẽ nghiêm trị hắn, ngươi đừng giận, tổn thương thân thể chẳng phải dằn vặt mình.”



Hắn nói năng chân thành, ngữ điệu tràn đầy quan tâm cùng nghĩ lại mà sợ, quả nhiên thương y, xem y như bảo bối đặt trên đầu quả tim.



Nhưng vừa nghĩ tới hai chữ cuối cùng trên ngọc giản, Thẩm Thanh Huyền bỗng thấy trái tim sao mà lạnh quá, nhịn không nổi lại ho khan.



Cố Kiến Thâm vội vàng vuốt lưng cho y.



Sau khi ho xong, không chỉ sắc mặt Thẩm Thanh Huyền tái nhợt, ngay cả bờ môi cũng hiện ra màu tím nhạt do bệnh.



Cố Kiến Thâm càng thêm lo lắng, hận không thể băm kẻ chọc giận y thành tám mảnh lớn!



Lòng Thẩm Thanh Huyền mệt chết đi, chỉ lo nhìn Cố Kiến Thâm hoài thân thể nát này sẽ đuổi y về Vạn Tú sơn, vì vậy suy yếu nói: “Bệ hạ, thần muốn yên tĩnh một mình.”



Cố Kiến Thâm ngẩn ra.



Thẩm Thanh Huyền đã nhắm nghiền hai mắt.



Thật lâu sau Cố Kiến Thâm mới mở miệng: “Thân thể ngươi không thoải mái, trẫm ở đây chăm sóc ngươi.”



Thẩm Thanh Huyền nhắm hai mắt nói: “Thần muốn ở một mình.”



Cố Kiến Thâm hơi bất an, nhưng không muốn chọc y giận, đành thấp giọng: “Ngươi muốn gì thì nói với trẫm, đừng tự mình phiền lòng.”



Thẩm Thanh Huyền rất muốn kéo cổ áo hỏi hắn cho ra lẽ …



Con sói mắt trắng này, y moi tim móc phổi đối đãi với hắn, sao hắn lại không tin y!



Nếu đã không tin y không thích y, vậy giả mù sa mưa như thế để làm gì?



Quả nhiên, y vẫn nên dùng một hơi khiến mình tức chết luôn cho rồi!



Càng nghĩ càng chạnh lòng!!



Thẩm Thanh Huyền không trả lời hắn, muốn xoay người nhưng không còn sức, nom cực kỳ đáng thương.



Cố Kiến Thâm thấy y thực sự không muốn nhìn hắn, đành đứng dậy bảo: “Trẫm ở ngay bên ngoài.”


Chu Tử Lâm vội vàng nói: “Ta là loại người vậy hả? Dù sao … dù sao hoàng đế người phàm kia nhất định chết sớm, đợi hắn chết rồi ta sẽ có cơ hội.” Ầy … Cái tật xấu nói mà chưa kịp nghĩ này quả nhiên không đổi tí nào.



Thẩm Thanh Huyền cũng buồn bực lắm, với tật xấu này mà nhóc béo có thể sống tới tận giờ phải nói là kỳ tích.



Chu Tử Lâm hắng giọng: “Ta đến trị bệnh cho ngươi!”



Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Ngươi được không đó?”



Chu Tử Lâm nói: “Cứ đùa, ở Tử Ngọ quan, ta chuyên tu y thuật, có bản lãnh lắm nhá, chưởng môn sư tôn còn khen ta nữa kìa!”



Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại tư chất y tu tăng trưởng về phía âm vô cực của Diệp Trạm, không nhịn được hoài nghi Chu Tử Lâm.



Cơ mà cũng may nhóc béo nói chuyện không đứng đắn, nhưng vẫn có bản lĩnh.



Hắn thi châm một lượt, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, kinh mạch bế tắc dần được khơi thông.



Chu Tử Lâm cau mày nói: “Tư chất thể xác này của ngươi không tệ, sao lại rơi vào tình cảnh này?”



Đúng là không nhắc thì không nhớ, vừa nhắc thì tức chết người ta luôn, nếu không phải vì Cố Kiến Thâm, y làm gì cần chà đạp cơ thể mình như vậy?



Chu Tử Lâm lại hỏi: “Đừng nói ngươi bị ám hại nha?”



Thẩm Thanh Huyền buồn bực không muốn nói chuyện.



Chu Tử Lâm lại nói: “Yên tâm, có ta đây, bảo đảm ngươi có thể sống lâu trăm tuổi.”



Thẩm Thanh Huyền vẫn tin câu nói này của hắn.



Sau khi điều trị xong, Cố Kiến Thâm tiến vào trước tiên: “Chu đại phu, sao rồi?”



Chu Tử Lâm nói: “Vẫn ổn, tình hình trước mắt chỉ cần bảo đảm lòng dạ khoan khoái, điều trị bảy tám đợt là đủ rồi.”



Cố Kiến Thâm liền thưởng cho Chu Tử Lâm cả đống thứ.



Tuy bảo bối ở thế gian không là gì đối với tu sĩ, nhưng Chu Tử Lâm nhập thế vì tích lũy công đức, có thể giúp hoàng đế, đặc biệt là hoàng đế tốt liêm chính yêu dân, đây càng là việc công đức vô cùng lớn.



Sau khi Chu Tử Lâm đi, Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi thấy sao rồi?”



Khi sắc Thẩm Thanh Huyền đã tốt hơn: “Rất nhẹ nhõm, có hơi đói bụng.”



Mấy ngày nay y ăn không ngon, vừa nghe y nói vậy, Cố Kiến Thâm lập tức cao giọng: “Chuẩn bị thức ăn!”



Thân thể khỏe, khẩu vị cũng tốt hơn, Thẩm Thanh Huyền ăn không ít, Cố Kiến Thâm càng nhìn càng vui mừng, tâm trạng sung sướng kia nhảy tới đuôi mày, không sao kìm nén được.



Thấy hắn mừng như vậy, Thẩm Thanh Huyền cũng thấy vui lây.



Tuy hắn không tin y không thích y, nhưng không thể nghi ngờ rằng Cố Kiến Thâm hết mực quan tâm y.



Cảm xúc này không thể làm giả, tất cả đều là thật.



Ngắn ngủi mấy ngày, được Chu Tử Lâm điều trị, sắc mặt Thẩm Thanh Huyền đã hồng hào hơn, có thể xuống giường đi lại.



Cố Kiến Thâm thưởng cho Chu Tử Lâm hết lần này tới lần khác, thái độ cực kỳ tôn kính!



Chu Tử Lâm yên lặng quan sát mấy ngày, rảnh rỗi sẽ tới trò chuyện với Thẩm Thanh Huyền: “Hoàng đế này nặng tình với ngươi ghê!”



Thẩm Thanh Huyền: “…” Ngây thơ.



Chu Tử Lâm nói: “Hắn đã thương ngươi vậy rồi, ngươi còn phải trải qua tình kiếp gì vậy?”



Thẩm Thanh Huyền buộc lòng nói: “Cái ngươi thấy chỉ là vẻ ngoài thôi.”



Chu Tử Lâm ngạc nhiên: “Vẻ ngoài này cũng quá thật rồi!”



Thẩm Thanh Huyền hỏi ngược lại hắn: “Ngươi có biết tình là gì không?”



Chu tiểu béo lập tức xấu hổ: “Ta … đương nhiên biết.”



Thẩm Thanh Huyền tò mò: “Ngươi từng yêu rồi hả?”



Chu Tử Lâm không phục: “Ta đã hơn sáu mươi tuổi rồi! Sao có thể chưa từng yêu? Bộ ta thất bại vậy hả?”



Thẩm Thanh Huyền: “…” Người trăm triệu tuổi chưa từng yêu nói không nên lời.



Chu Tử Lâm bắt đầu thấm thía nói: “Mười sáu tuổi, ta từng ái mộ Túc Vũ sư huynh …”



Vừa nghe tên Túc Vũ, Thẩm Thanh Huyền suýt chút nữa bị sặc.



Chu Tử Lâm lúng túng nói: “Đương nhiên Túc Vũ sư huynh chẳng để ta vào mắt rồi.”



Thẩm Thanh Huyền chẳng muốn nghe chuyện này, ngắt lời hắn: “Nếu ngươi từng yêu, vậy nói ta biết, làm sao để đoán được đối phương có thích mình không?”



“Í …” Chu Tử Lâm hiếu kỳ, “Ngươi không chắc hoàng đế có thích mình không hả?”



Thẩm Thanh Huyền đành phải gật đầu.



Chu Tử Lâm nói: “Ta thấy ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hắn nhất định cực kỳ thích ngươi.”



Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Ta nuôi hắn từ bé, mặc dù lòng hắn nghĩ về ta, nhưng phần thích này không nhất định là thích mà ta muốn.”



Chu Tử Lâm đã hiểu vấn đề: “Ra là vậy, thế thì ta có biện pháp này!”



Thẩm Thanh Huyền đã tới nông nỗi ‘tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng dám thử’: “Ngươi nói đi.”



Chu Tử Lâm thể hiện trọn vẹn thế nào là ‘không muốn chết sẽ không phải chết’, hắn thề son hẹn sắt rằng: “Chẳng hạn như làm mấy chuyện khiến hắn ghen!”