Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 72 : Hắn đã làm gì với y thế này …

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Trước đó luôn bị lấp liếm giam lỏng, bây giờ Cố Kiến Thâm trực tiếp vây Thẩm Thanh Huyền trong thâm cung.



Thẩm Thanh Huyền cũng không chịu ấm ức gì, thực tế chẳng khác mấy so với trước đây.



Ngủ cho tới khi tỉnh, viết chữ vẽ tranh, tâm trạng tốt thì ra sân tắm nắng … Không chỉ được cung ứng ăn ngon uống mát, còn được hoàng đế đặc biệt hầu hạ, ngẫm kỹ lại, giam lỏng y kiểu này chỉ sợ là phần hưởng thụ độc nhất trên đời.



Lẽ dĩ nhiên, Thẩm Thanh Huyền không thể hưởng thụ, y buồn bực không vui, dần dần gầy yếu, thân thể vất vả điều dưỡng sắp không chống đỡ được.



Chỉ mới qua bốn năm ngày, Cố Kiến Thâm đã hết chịu nổi, hắn nói: “Ngươi muốn ăn gì thì phân phó họ đi làm.”



Thẩm Thanh Huyền không nói gì, thấy hắn đến bèn lên giường xoay người, chìa lưng về phía hắn.



Mấy ngày nay luôn là như vậy.



Cố Kiến Thâm không về, y có thể xuống giường viết chữ, hắn đến y liền quay về giường nằm, không ừ hử gì, không nói tiếng nào, không làm gì cả.



Cố Kiến Thâm hối hận, song việc đã đến mức này, hắn chỉ đành miễn cưỡng chịu đựng.



Dù sao từ rất lâu về trước, Thẩm Thanh Huyền đã không muốn sống, hắn treo mạng cho y, không chịu để y đi, bây giờ lại bóc trần vết sẹo của y, khiến y đau khổ, đương nhiên không thể quay lại như trước.



Thẩm Thanh Huyền ăn uống không xong lại phiền muộn suốt ngày, một trận gió lạnh thổi tới, y bị bệnh ngay.



Cố Kiến Thâm trở về, nghe tiếng ho khan ngột ngạt trong phòng, nhất thời lòng như đao cắt, hắn bước nhanh vào, cẩn thận ôm người vào ngực: “Tới uống chút nước đi.”



Hắn đưa chén nước tới trước mặt Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền lại gạt đổ.



Nước không nóng, nhưng vẫn ấm, đổ xuống một thân hai người, khiến họ vô cùng chật vật.



Cố Kiến Thâm tạm dừng, rồi nói: “Ta thay y phục cho ngươi.”



Thẩm Thanh Huyền muốn đẩy hắn ra, nhưng không có sức, đành mặc hắn cởi đồ.



Y vốn chỉ mặc lý y phong phanh, cho nên ướt hơn nhiều so với Cố Kiến Thâm, hắn mở vạt áo y ra, như mở một hộp báu vật thần bí, chiêm ngưỡng thân thể trơn bóng trắng mịn.



Cố Kiến Thâm ngẩn ra.



Thẩm Thanh Huyền bỗng run một cái cực nhẹ.



Những giọt nước đọng trên người, thật giống cánh hoa mềm mại nhất vào sớm mai, hòa làm một thể cùng mưa sương, câu dẫn người ta muốn ngắt hái.



Đã lâu Cố Kiến Thâm không chạm vào y, nhìn thấy cảnh này, nhất thời đầu nóng lên, khi hoàn hồn lại thì đã cúi đầu hôn.



Hắn si mê cơ thể này, si mê người này, si mê mọi thứ thuộc về y.



Càng muốn có, thì càng không chiếm được; càng không chiếm được, lại càng muốn có.



Lặp đi lặp lại một vòng tuần hoàn, chỉ khuếch đại lòng tham vô hạn nơi đáy lòng hắn, cuối cùng cắn nuốt nội tâm.



Những tưởng chỉ cần giữ y bên người đã thỏa mãn, nhưng trên thực tế, hắn căn bản không dằn lòng được …



Hắn nâng y, như nâng kim sa nhỏ mềm nhất, trơ mắt nhìn y rời đi từ kẽ tay, đau lòng nhưng không thể làm gì.



Nghĩ đến đây, Cố Kiến Thâm tràn đầy tuyệt vọng, cảm xúc âm u không thể tiêu tan khiến hắn hoàn toàn đánh mất lý trí.



Hắn muốn y, muốn người này, dù chỉ là cơ thể, hắn cũng muốn …



Hắn hôn y như vô số lần trước kia, trải những nụ hôn dày đặc bao vây y, dường như làm thế là y sẽ thuộc về hắn.



Thẩm Thanh Huyền không động đậy … mặc hắn vỗ về chơi đùa.



Khi Cố Kiến Thâm hứng tình, ngẩng đầu lại đối diện hai mắt vô thần của Thẩm Thanh Huyền.



Y nhìn màn giường màu vàng, tâm trí không biết đã sớm bay đi đâu.



Một chậu nước lạnh giội xuống, Cố Kiến Thâm ngừng lại.



Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, mặt không hề cảm xúc: “Bệ hạ tùy ý, dù sao ta cũng chỉ là vật độc chiếm của ngươi.”



Câu nói hời hợt như lưỡi dao sắc đâm vào con tim Cố Kiến Thâm, hắn cứ tưởng mình sẽ không đau nữa, lại nhận ra luôn sẽ có nỗi đau tàn nhẫn hơn đang đợi hắn …



Cố Kiến Thâm rũ mắt, cẩn thận mặc y phục cho y.



Từ đầu tới cuối Thẩm Thanh Huyền đều không nhìn hắn, chỉ mặc hắn ôm, sống mà như chết nằm bên cạnh hắn.



Cố Kiến Thâm không kìm lòng được dùng sức ôm chặt y, nhưng càng ôm lòng càng trống rỗng quá đỗi, hắn hoàn toàn không tìm được cách lấp kín.



Vì trước đó thân thể Thẩm Thanh Huyền đã tốt, nên Chu Tử Lâm tự xin rời đi, bây giờ muốn tìm hắn phải cần chút thời gian.



Nhưng thân thể Thẩm Thanh Huyền bắt đầu suy nhược với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Cố Kiến Thâm nói: “Nếu tại ngươi mà bệnh tình quốc sư nặng thêm, trẫm sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi!”



Lời này kích động Văn Phi, hắn có thể không màng mạng mình, nhưng không thể cô phụ tâm ý của quốc sư.



Hắn do dự mãi, rốt cục mới lên tiếng: “Việc này thuộc hạ từng chỉ thiên phát thệ với quốc sư, tuyệt đối không tiết lộ mảy may … Nhưng đã đến nước này … vậy … chỉ có thể nói Bệ hạ nghe!”



Tiếp đó, Cố Kiến Thâm nghe được chuyện chưa bao giờ nghĩ, hoang đường tới cực điểm.



Văn Phi nói …



Hắn không phải con thân sinh của Bệ hạ, mà là con Tôn thị ôm từ người khác!



Năm đó Tôn Thị dùng thủ đoạn lên long sàng, sau khi hoài thai vẫn luôn bất ổn, nàng nóng lòng đứng vững trong cung, nghĩ mọi cách giữ lại đứa bé, nhưng khi sắp sinh thái y không xem trọng, cho rằng miễn cưỡng sinh ra cũng là thai chết … Nhưng kiêng dè quân y nên không dám nói rõ.



Tôn thị đành nhờ bà vú đi dò hỏi những đứa trẻ sinh cùng lúc, muốn treo đầu dê bán thịt chó.



Vì tiên đế vô cùng lạnh nhạt với nàng, nàng lại ở Thiên điện tuốt ngoài cùng, cho nên dễ dàng làm việc này vô thanh vô tức.



Nàng sinh thai chết, bà vú ôm một bé trai vừa ra đời thay thế.



Mà bé trai đó chính là Cố Kiến Thâm hiện giờ.



Cố Kiến Thâm nghe mà mờ mịt, Văn Phi nói: “Nếu Bệ hạ không tin có thể kiểm tra kĩ!”



Cố Kiến Thâm thật lâu mới hoàn hồn, hắn nhìn Văn Phi: “Việc này … quốc sư biết việc này từ khi nào?”



Văn Phi nói: “Bốn năm trước đã biết …”



Bốn năm trước … Vậy mà bốn năm trước y đã biết …



Văn Phi lại nói: “Năm đó Tôn thị hành sự không lưu loát, sau khi ngài đăng cơ bà vú kia thường tới uy hiếp Tôn thị … Quốc sư hay tin liền dùng mọi cách xóa sạch dấu vết trước kia …Nhưng bà vú là người cũ từ cung mà ra, rất cẩn thận, quốc sư vẫn luôn kêu thuộc hạ tìm kiếm, gần đây mới tìm được, nhưng phát hiện bà ấy đã bị bắt.”



Màu mắt Cố Kiến Thâm đột nhiên u ám: “Vệ Uyên.” Có thể làm chuyện này, mà được lợi từ chuyện này cũng chỉ có đường huynh luôn sống cúi đầu của hắn – Vệ Uyên.



Văn Phi không dám nói tiếp, chỉ quỳ trên mặt đất buồn bã không lên tiếng.



Cố Kiến Thâm nhìn Văn Phi, đột nhiên hỏi: “Ngươi nhớ ngoại hình của tiên đế không?”



Văn Phi là lão thần đương nhiên biết, hắn nói: “Tiên đế mặt mày khoáng đạt, mặt chữ điền môi dày, hùng vĩ khí phách vô cùng.”



Cố Kiến Thâm có vắt hết óc cũng không nhớ được dáng dấp tiên đế.



Không phải do khi đó hắn quá nhỏ, mà là tiên đế không muốn gặp hắn.



Hắn sống đến chín tuổi, chỉ từng nghe giọng tiên đế, song chưa bao giờ thấy hắn.



Cho nên lời Tôn thị nói, hắn mới có thể tin hoàn toàn.



Bởi vì hắn nhận định mình là huyết mạch duy nhất của tiên đế, đã là phụ tử thì ngoại hình giống nhau cũng phải.



Nhưng vạn vạn không ngờ … vậy mà …



Cố Kiến Thâm cho Văn Phi lui, lúc này mới tìm ám vệ phân phó tỉ mỉ.



Mất một ngày ngắn ngủi, hắn có được tin tức xác thực.



Trước đó, ghi chép khám bệnh của thái y quả thực có nói thai Tôn thị cực kỳ bất ổn, khó mà sinh dục.



Mà bà vú quả thật bên chỗ Vệ Uyên, gã đã bị khống chế, hiện giờ hắn qua đó là có thể gặp nữ nhân biết mọi chuyện kia.



Nhưng … gặp hay không thì có can hệ gì?



Hắn không phải con ruột tiên đế, nói chi tới giống nhau? Nếu không giống, thì từ đâu ra … từ đâu ra cái bóng?



Hắn cứ tưởng Tôn thị sắp chết, để lại thiện ý cuối cùng cho hắn.



Nhưng nàng căn bản không phải mẹ hắn, e rằng khi sắp chết nàng còn oán hận hắn, sao có thể mang thiện ý?



Nếu đã vậy … Thẩm Thanh Huyền biết chân tướng từ bốn năm trước hoàn toàn có thể kéo hắn xuống hoàng tọa.



Nhưng y không … y …



Cố Kiến Thâm ướt đẫm mồ hôi lạnh sau lưng, vội vã vào phòng, trong lòng dâng lên sợ hãi chân chính.



Hắn đã làm gì …



Hắn đã làm gì với y thế này …