Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 74 : Trăm phương nghìn kế dỗ vợ ~

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Hơn mười năm dưới nhân gian chỉ là thoáng chốc trên núi.



Cũng chẳng phải tốc độ thời gian ở thế gian và giới tu chân khác nhau, mà là tiết tấu chậm hơn nhiều, cho nên xuất hiện chênh lệch lớn đến vậy.



Ví dụ chung trà Thẩm Thanh Huyền uống, vì chưa dọn nên bây giờ còn đang tỏa hương nhàn nhạt.



Nếu đặt ở nhân gian thì khó mà tin nổi, một chung trà để hơn mười năm sợ đã phải yên ổn xuống mồ từ lâu, nhưng trà ở đây vẫn hiện ra vẻ lộng lẫy xinh đẹp nhất, linh khí dồi dào, ngoại trừ không còn độ nóng thì phải nói là tuyệt đẹp.



Đương nhiên Thẩm Thanh Huyền sẽ không uống trà để hơn mười năm này, trên thực tế y cũng chả có tâm trạng uống trà.



Y quét thần thức, nhận ra người nào đó về rồi …



Y lập tức thu hồi thần thức, không nói tiếng nào ngồi dưới tàng hoa đào.



Khi Cố Kiến Thâm trở lại bản thể, đau đớn ngưng trệ nơi con tim dường như cuốn về theo linh hồn.



Tuyệt vọng là thế, hối hận là thế, không cam lòng là thế.



Cầu nửa đời, rốt cục cũng cầu được, kết quả chỉ là khoảnh khắc thoảng qua.



So với cô lãnh dài dằng dặc không thấy lối cuối, ấm áp ngắn ngủi kia chi bằng không có, nhưng nếu thật sự không có, chỉ sợ cả đời hắn không hiểu nên yêu một người ra sao.



Đế tôn ấn huyệt thái dương, bị bản thân không có ký ức làm đau cả đầu.



Cái mớ hỗn độn gì thế này? Cứ tưởng phong tỏa ký ức có thể khiến Thẩm Thanh Huyền tháo bỏ phòng bị, đường hoàng yêu đương với hắn, kết quả quậy thành thế này.



Lại nói Thẩm Thanh Huyền ở thế gian quả thật buông đề phòng, nhưng hắn đa nghi thành tật, từ đầu tới cuối không thích y, dự là Thẩm Thanh Huyền nhìn ngọc giản nhất định tức điên người.



Sau đó hắn còn hiểu lầm y, thậm chí giam lỏng y, thể xác kia của y bị dằn vặt thành thế kia chắc cũng chịu tội nhiều lắm …



Nói thật, Thẩm Thanh Huyền không phủi tay về Vạn Tú sơn đã là kỳ tích rồi.



Phải làm sao đây? Cố Kiến Thâm nghĩ ngợi, nên làm gì mới dỗ cho người yêu vui đây?



Ngẫm lại tính cách biệt nữu kia của y, Cố Kiến Thâm thấy đường còn dài và xa lắm.



Cố Kiến Thâm chuẩn bị tinh thần rồi tới Vạn Tú sơn, sẵn sàng bị ngăn ngoài núi, thế mà không ngờ Thẩm Thanh Huyền không dựng lá chắn, để hắn tự do tiến vào.



Chuyện gì thế này?



Thường có câu bất thường tức có trá, Đế tôn cực cẩn thận, sợ nhầm một bước liền hứng lấy “Vạn pháp quy tông” hủy thiên diệt địa.



Nhưng đúng là yên tĩnh, trên Vạn Tú sơn không băng sương khắp nơi như trước, cũng không mang tư thái cách người vạn dặm.



Nó không khác mọi ngày, điều này chứng tỏ tâm trạng Thẩm Thanh Huyền dao động không lớn.



Không giận ư? Cố Kiến Thâm không dám chắc.



Hắn đi từng bước, giữa những cánh hoa đào lả lướt thấy được hình bóng trắng nhạt kia.



Y ngồi đó, tay áo bào rộng rũ xuống đất dính lốm đốm hoa đào, tưởng như một dòng thanh tuyền mờ mịt thoắt ẩn thoắt hiện rót vào hồ đào, nhấc lên vô vàn kiều diễm và rực rỡ.



Đáng tiếc, dù sắc đào xinh đẹp cỡ nào đi nữa, cũng không sánh bằng khoảnh khắc y ngoảnh đầu lại.



—— Da khiết như ngọc, mắt đẹp tựa sao, ngũ quan tinh tế như giọt sương mai tinh khiết nhất trên núi cao, rơi vào bụi trần, gột rửa nội tâm vạn người.



Nỗi đau kêu gào, thống khổ mất đi người yêu vào phút cuối ở thế gian chiếm cứ toàn bộ trái tim Cố Kiến Thâm.



Ký ức trở về, hắn biết rõ đây là chuyện hoang đường, nhưng cảm xúc vẫn còn sót lại trong linh hồn, nỗi tuyệt vọng đánh mất tình cảm chân thành che ngợp bầu trời, khiến người không biết trốn nơi đâu.



Theo lý trí hắn biết mình không nên làm bừa, nhưng thân thể lại không tự chủ tiến tới, cúi người hôn môi y.



Mất đi mới biết sự trân quý khi tương phùng.



Như bừng tỉnh từ trong ác mộng, Cố Kiến Thâm khẩn thiết muốn xác nhận … xác nhận y không phải giấc mộng cuồng dại của hắn.



Thẩm Thanh Huyền mặc hắn hôn cho thỏa, sực phát hiện tên mặt dày này được nước làm tới, y phất tay áo, mưa hoa đầy trời đột nhiên tụ lại, một bức tường hoa đào ngăn giữa hai người.



Cố Kiến Thâm: “…”



Cách tường đào, Thẩm Thanh Huyền không hề liếc mắt nhìn Cố Kiến Thâm.



Cố Kiến Thâm lại ngắm y say đắm: Hoa đào mềm mại, nhưng không mềm bằng da thịt y, hoa đào mỹ lệ, cũng chẳng đẹp bằng dung mạo y …



Thấy cái vẻ biệt nữu này của y, Cố Kiến Thâm nhất thời mềm cả lòng, hắn gõ tường hoa đào, dịu dàng nói: “Lần này ngươi vất vả rồi.”



Đâu chỉ là vất vả? Quả thật mệt chết luôn, được chưa? Hết làm cha rồi làm mẹ, kết quả còn bị hiểu lầm, cuối cùng dầu hết đèn tắt, càng đáng giận là …



Ngẫm lại ngọc giản, Thẩm Thanh Huyền không muốn nói chuyện với hắn!



Cố Kiến Thâm dỗ y: “Là ta không tốt, không nên nghi ngờ ngươi …”



Còn chưa dứt lời, Thẩm Thanh Huyền cách tường đào trừng hắn.



Cố Kiến Thâm đành nói: “Nếu ngươi giận cứ tới đánh ta mắng ta, đừng giận hại mình.”
—— Ta sao? Một bộ hài cốt ngoài bãi tha ma mà thôi, bò về nhân gian cũng chẳng có chốn về.



Rốt cục Cố Kiến Thâm đã trải qua những gì?



Trước đó Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ hơi tò mò, nhưng hiện giờ thực sự muốn chạm vào chân tướng này.



Y nhìn Cố Kiến Thâm, nhìn thật lâu mới đưa ngọc giản của mình cho hắn.



Cố Kiến Thâm không rõ vì sao, cầm ngọc giản nhìn, nhất thời …



Trên ngọc giản màu trắng có rất nhiều hàng chữ đang phát sáng, mà dòng cuối cùng lại chói mắt nhất.



“Hai mươi sáu, khiến Cố Kiến Thâm tin ngươi.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi thích ta lần nữa, nhưng vẫn không tin ta sao?”



Cố Kiến Thâm: “…”



Trở lại Vạn Tú sơn, thực ra Thẩm Thanh Huyền không có gì phải tức … Quả thật khoảng thời gian ở phàm thế đã uất ức lắm rồi, nhưng một cây làm chẳng nên non, ngay cả y cũng có rất nhiều chỗ chưa lo chu toàn.



Cố Kiến Thâm không có ký ức, lại còn lớn lên trong điều kiện hoàn cảnh như thế, miên man suy nghĩ cũng là bình thường.



Lần này nhập thế, y vốn là người gánh trách nhiệm quan trọng, nhưng vì lơ là dẫn đến sự tình đi chệch hướng.



Thực sự không nên cứ mãi trách cứ Cố Kiến Thâm.



Huống chi vì hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng y còn cắn ngược lại hắn một cái thật đau.



Dạy hắn học cách thích, hiểu thế nào là yêu, tìm được ấm áp mà mình khát vọng, nhưng chỉ có được trong thoáng qua.



Loại tuyệt vọng này dù chỉ cảm thụ một lúc cũng đủ khiến người khó chịu.



Nhưng Thẩm Thanh Huyền không giận vì chuyện này, y giận là vì điều hai mươi sáu trên ngọc giản.



Hai người đã cùng nhau trải qua biết bao chuyện, thế mà trước giờ Cố Kiến Thâm chưa từng tin y.



Hắn thích y, thích tận hai lần, nhưng vẫn không thể tin y.



Sao Thẩm Thanh Huyền có thể không giận!



Cố Kiến Thâm nhìn ngọc giản màu trắng, hơn nửa ngày vẫn không lên tiếng.



Thẩm Thanh Huyền đứng trong biển hoa Phượng Hoàng ngập trời, nhưng không thấy vui vẻ.



Mãi tới khi Cố Kiến Thâm chầm chậm mở miệng, giọng nói pha lẫn mờ mịt: “Xin lỗi, ta không hiểu cảm giác tin tưởng là thế nào.”



Thẩm Thanh Huyền đột nhiên quay đầu, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm.



Cố Kiến Thâm lấy ngọc giản đỏ của mình ra, đưa cho Thẩm Thanh Huyền.



Thẩm Thanh Huyền thấy điều hai mươi sáu của hắn, trên đó viết “Để Thẩm Thanh Huyền tiến vào nội tâm ngươi.”



Thẩm Thanh Huyền sửng sốt.



Nhiệm vụ của hai người họ … nom như thể khác nhau, nhưng thực chất lại có liên quan.



Tiến vào nội tâm Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền có thể giành được sự tin tưởng của hắn.



Đây là nhiệm vụ nhân quả, hoàn thành của Cố Kiến Thâm đồng nghĩa hoàn thành của Thẩm Thanh Huyền.



Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, dò hỏi: “Ta có thể không?”



Tiến vào nội tâm cần phải được Cố Kiến Thâm đồng ý, y mới có thể chạm vào tâm hắn.



Cố Kiến Thâm cười khổ, khẽ nói: “Không phải ta không muốn, mà là ta không biết nên làm gì?”



Thẩm Thanh Huyền tạm ngừng, lại hỏi: “Không bằng … tâm sự với ta?”



Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện Thượng Đức phong năm đó chắc chắn là điểm mấu chốt.



Cố Kiến Thâm nói: “Thực ra đoạn ký ức đó của ta bị phong ấn.”



Thẩm Thanh Huyền nhíu mày: “Phong ấn?”



Cố Kiến Thâm gật đầu: “Năm đó ta tới Tâm Vực, được nghĩa phụ cứu, ông phong ấn ký ức khi ta còn ở Thượng Đức phong.”



Thẩm Thanh Huyền vỡ lẽ: “Cho nên ngay cả ngươi cũng không biết …”



“Đúng.” Cố Kiến Thâm nói tiếp, “Cả ta cũng không biết đến cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết mình giết hơn mười sư huynh đệ đồng môn, tắm máu Thượng Đức phong, bị trời phạt, cửu tử nhất sinh đi qua Vọng Tẫn Tinh Hải.”



_____



Đọc đoạn hai người hôn nhau giữa muôn vàn cánh hoa kèm theo nghe điệp khúc bài này  phải nói là cảnh đẹp ý vui ~