Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 84 : Không phải ngươi đã nói, có ngươi ở đây ta không cần sợ nữa sao?
Ngày đăng: 12:47 19/04/20
Hôm sau, mới sáng sớm Thẩm Thanh Huyền đã đến tìm Cố Kiến Thâm nói về chuyện tiểu thế giới.Cố Kiến Thâm hỏi: “Ngươi cũng đi ư?”Thẩm Thanh Huyền nói: “Đúng, ta dẫn nhóm các ngươi đi, phải bảo vệ các ngươi.”Tuy Cố Kiến Thâm mới chính thức bái nhập tông môn, nhưng thực chất đã dừng chân ở đây lâu rồi, hơn nữa nơi như nhà ăn vốn lắm lời loạn miệng, cho nên hắn biết không ít quy củ tông môn.Ví dụ như nhiệm vụ “hộ tống đệ tử cấp thấp”, phần lớn tu sĩ cấp cao đều không thích đi.Vì đây là việc tốn sức mà chẳng có gì tốt, tu sĩ cấp cao đến tiểu thế giới cấp thấp chỉ tổ uổng công, không có bất cứ ích lợi gì cho tu vi, cũng không có bảo bối hữu dụng. Huống hồ lấy thân phận trông chừng, đồng nghĩa với phải gánh vác trách nhiệm, lỡ như xảy ra chuyện thì khi quay về sẽ bị liên lụy. Cho nên phần lớn tình huống, loại nhiệm vụ này toàn cưỡng chế thi hành, cực ít người chủ động xin đi.Thiên kiêu như Thẩm Thanh Huyền thì lại càng không cần thiết đi, nơi thí luyện cũng sẽ không tuyên bố nhiệm vụ này cho y.Nhưng lúc này Thẩm Thanh Huyền lại bảo muốn đi … Cố Kiến Thâm nhịn không được hỏi: “Vì ta sao?”Thẩm Thanh Huyền nói: “Đương nhiên, nếu ngươi không đi, ta cần gì tiếp nhận nhiệm vụ đồ bỏ này?”Trái tim Cố Kiến Thâm nóng lên, nói: “Mình ta đi là được, ngươi không cần lãng phí thời gian.”Thẩm Thanh Huyền nói: “Sao lại lãng phí thời gian? Chúng ta hiếm khi cùng ra ngoài, ngươi không thích sao?”Cố Kiến Thâm nói: “Ta tất nhiên rất vui, nhưng không muốn trì hoãn ngươi tu hành.”Thẩm Thanh Huyền nói: “Trì hoãn thì có làm sao? Ta còn cao hơn ngươi một cảnh giới đó!”.Cố Kiến Thâm vẫn không muốn y vất vả, nhưng Thẩm Thanh Huyền cố tình muốn đi, hắn không tiện nói thêm gì.Thẩm Thanh Huyền bên này nói với Cố Kiến Thâm thì hay lắm, nghe như thể trăm phần trăm sẽ đi, nhưng đợi khi y đệ trình lại bị cự tuyệt tàn khốc!Thất sư huynh tìm tới tận cửa: “Ngươi lại muốn quậy gì đó?”Thẩm Thanh Huyền đúng lý hợp tình nói: “Ta đi vì thân thiết với đồng môn.”Thất sư huynh chắc mẩm y bày trò, hắn nói: “Trong tiểu thế giới kia không hề có gì hết, tối đen như mực, thú đan linh ngọc sản xuất đại đa số đều có màu đục, ngươi có đi cũng tay không mà về, đừng uổng phí thời gian.”Thẩm Thanh Huyền nói: “Sao sư huynh có thể nghĩ ta như vậy? Ta làm việc này thực sự vì quan tâm đồng môn.”Thất sư huynh tin y mới lạ! Đinh ninh là y lại nghịch ngợm gây chuyện.Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền không phải mười bốn – mười lăm chân chính, y nói: “Sư huynh, ngươi để ta đi đi, thường ngày ta đắc tội không ít người, việc này có thể giúp ta làm quen với bọn họ, để mọi người biết ta không phải trường hợp đặc biệt, đều giống họ – cái gì nên làm đều phải làm.”Y nói năng nghiêm túc như thế làm thất sư huynh cũng thấy có lý, hắn nghi ngờ nhìn y: “Ngươi thật sự …”Thẩm Thanh Huyền nói: “Nếu ta nghịch ngợm gây chuyện, quay về cho ngươi quất ta đó!”Thất sư huynh lập tức hừ lạnh: “Ngươi cẩn thận cho ta, nếu thực sự gây chuyện ta sẽ không nương tay đâu.”Thẩm Thanh Huyền liên tục thưa vâng, hận không thể thề mấy trăm phát.Thất sư huynh xét thấy gần đây y nghe lời: không mặc quần áo loạn xạ, không dọa dẫm lung tung, ngôn hành cử chỉ đều tốt hơn mọi khi nhiều, cho nên hắn hơi tin tưởng y một chút.Mặc dù lờ mờ cảm thấy y có mục đích khác, nhưng suy xét kĩ càng, cũng chỉ là chút ham muốn với vàng và đỏ, cho nên mặc kệ y đi.Mỗi ngày tu luyện trên núi cực kỳ buồn chán, Thẩm Thanh Huyền đang độ tuổi hoạt bát hiếu động nhất, muốn xuống núi chơi đùa cũng là chuyện hợp tình.Thất sư huynh lại dặn dò một phen, cuối cùng thả y đi.Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm: Nguy hiểm thật, lỡ như thất sư huynh không cho y đi, chẳng phải y lỡ hẹn rồi sao?Chẳng mấy chốc đã đến ngày đi tiểu thế giới, Thẩm Thanh Huyền càng giống như đi du ngoạn, dù sao thì tiểu thế giới này thật sự không đáng kể với y.Đệ tử trong môn đi không ít, một mình Thẩm Thanh Huyền không có khả năng trông chừng toàn bộ, cho nên đồng hành có thêm mấy tu sĩ trúc cơ.Mỗi người được phân cho sáu đến bảy đệ tử luyện khí đại viên mãn, phụ trách chăm sóc bọn họ. Nói là chăm sóc, thì không bằng nói theo sát, dù sao bọn họ tiến vào tiểu thế giới chủ yếu đột phá cảnh giới, nếu toàn bộ hành trình đều có người đi theo, làm sao có thể nếm trải đau khổ, lại đột phá bằng kiểu gì?Cho nên trông chừng chính là tu sĩ trúc cơ cầm mệnh bài của họ, đi đi lại lại khắp nơi ở tiểu thế giới, nếu ai gặp nguy hiểm thì xé nát giấy vàng trong tay có liên kết với mệnh bài, lúc đó tu sĩ trúc cơ sẽ kịp thời chạy tới giúp đỡ.Vào tiểu thế giới, mọi người lập tức tách ra, Thẩm Thanh Huyền đương nhiên đi theo Cố Kiến Thâm.Y còn nói với Cố Kiến Thâm: “Ngươi yên tâm, ta nhất định không làm phiền ngươi, lần này ngươi chắc chắn có thể đột phá cảnh giới.”Cố Kiến Thâm thầm nghĩ: Cảnh giới là thứ yếu, hắn càng hy vọng Thẩm Thanh Huyền có thể chơi thật vui.Thẩm Thanh Huyền thoáng quan sát tiểu thế giới này: nó có dạng hình tháp lún sâu vào đất, bên trên rộng nhất, càng đi xuống càng hẹp, đồng thời cũng càng nguy hiểm. Tầng thứ nhất vẫn còn trên mặt đất, từ tầng thứ hai trở xuống chính là lòng đất tối đen.Thẩm Thanh Huyền dù nóng vội cỡ nào cũng sẽ không để mình gặp nguy hiểm ở tầng thứ hai, thế thì giả lắm, dù thế nào cũng phải đi xuống thêm chút nữa. Nhằm đảm bảo hiệu quả, tốt nhất phải xuống tới tầng cuối cùng, y vì Cố Kiến Thâm đấu một trận sinh tử với mãnh thú, chẳng phải suất khí lắm sao?Cố Kiến Thâm nào biết toan tính quanh quẩn trong đầu y? Tầng thứ nhất là một khu rừng, Cố Kiến Thâm cẩn thận che chở Thẩm Thanh Huyền, sợ nhánh cây vướng tóc dài của y, lại sợ bụi cây làm dơ vạt áo y …Thẩm Thanh Huyền lại chẳng nhận ra điều đó, dù sao trăm triệu năm sau cho tới giờ y đều không dính tro bụi, sớm đã tập thành quen.Đi vào ảo cảnh, lần đầu tiên tới chỗ như thế, không còn nhớ rõ hành tẩu bên trong dơ bẩn ra sao.Tầng thứ nhất là một mảnh rừng rất xanh, thực vật trải rậm rạp —— tán cây xum xuê che lấp mặt trời, khóm cây thấp bé bao trùm đại địa, cỏ nhỏ yếu ớt xanh thẳm giãy dụa tìm đường sinh cơ từ những kẽ hở, dài và mạnh khỏe hơn những nơi bình thường.Thẩm Thanh Huyền thất vọng xem suốt dọc đường, thất sư huynh không gạt y, trong rừng rậm này chẳng có lấy một đóa hoa hồng …Hiện giờ Cố Kiến Thâm đã biết sở thích của y, đương nhiên hiểu y đang muốn tìm gì. Một đường này rất vắng vẻ nhã trí, mặc dù có chút thú vị đặc biệt, nhưng nhất định Thẩm Thanh Huyền sẽ không thích.Cố Kiến Thâm nói: “Tiểu thế giới này đúng là không thú vị, nếu ngươi cảm thấy …”Thẩm Thanh Huyền ngắt lời hắn: “Tiểu thế giới vô vị, nhưng ta rất vui khi được ở bên cạnh ngươi.”Cố Kiến Thâm nghe mà lòng nóng hổi, ngày càng muốn chăm sóc y thật tốt. Y vì hắn mà đến nơi buồn tẻ này, sao hắn có thể để y chịu chút ấm ức nào!Đi khoảng chừng hai khắc, Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy cửa tiến vào tầng thứ hai, dưới tình huống bình thường chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.Dù trên thực tế không có nguy hiểm, thì trước đó trưởng lão tông môn thăm dò bí cảnh cũng sẽ gửi tới vài đệ tử thích hợp tiến vào đây để tôi luyện.Quả nhiên họ vừa tới cửa, một mãnh thú vọt ra từ bên trong, giương nanh múa vuốt công kích bọn họ.Thẩm Thanh Huyền không muốn bị con thú xấu như thế đẩy vào hiểm cảnh … Đương nhiên y cũng sẽ không ra tay, dù sao trên danh nghĩa họ tới đây vì muốn để Cố Kiến Thâm đột phá cảnh giới.Y chỉ mới tốn thời gian nghĩ một câu, thế mà đã nghe ầm một tiếng, vật nặng rơi xuống đất, máu tươi lan tràn, nhuộm màu xanh đen dữ tợn đáng sợ lên thảm thực vật chung quanh.—— Ngay cả máu cũng xấu như thế, Thẩm Thanh Huyền càng ghét bỏ.Cố Kiến Thâm nói: “Cẩn thận.” Dứt lời liền đỡ eo, khẽ ôm y lên.Thẩm Thanh Huyền không chỉ không cự tuyệt mà còn theo bản năng vòng tay qua cổ hắn.Vừa rồi hắn chỉ muốn đỡ y lên, sợ máu xanh đen kia làm dơ giày y, không ngờ Thẩm Thanh Huyền lại ôm cổ hắn … Cố Kiến Thâm chỉ cảm thấy như chạm phải một luồng nhiệt nóng bỏng quái lạ, không chạy tán loạn sang nơi khác mà nhắm thẳng vào bụng dưới.Cố Kiến Thâm nhớ lại giấc mơ bối rối ngổn ngang của mình, nhất thời muốn buông y ra, nhưng nếu lỏng tay Thẩm Thanh Huyền sẽ rơi vào vũng máu xanh đen kia, nhất định y sẽ giận, Cố Kiến Thâm sợ nhất là thấy y giận.May mà Thẩm Thanh Huyền lên tiếng: “Quả nhiên mãnh thú tầng thứ nhất không làm khó được ngươi, vậy mà đã nhẹ nhàng giải quyết xong.”Cố Kiến Thâm chỉ cười không nói gì.Thẩm Thanh Huyền cực kỳ tự nhiên rời khỏi ngực hắn, cẩn thận tránh vết máu, y nói: “Đi thôi, chúng ta xuống nào.”Cố Kiến Thâm thở phào nhẹ nhõm, theo phía sau y.Tầng thứ hai chính là lòng đất, bên trong tối đen như mực, Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Ngươi sợ tối không?”Cố Kiến Thâm nói: “Không sợ.”Thẩm Thanh Huyền thầm vui mừng, thiếu niên mười bốn mười lăm quả nhiên đơn thuần, nếu là Đế tôn Tâm Vực da mặt dày trăm triệu năm sau, nhất định sẽ bảo sợ lắm sau đó đòi ôm một cái …Thẩm Thanh Huyền nghĩ đến đây không khỏi bật cười, y bảo: “Ta sợ.”Y sợ thật, ít nhất sâu nơi nội tâm rất sợ. Mặc dù hiện giờ đã qua lâu rồi, nhưng ý thức vẫn tự hình thành bóng ma, cưỡng chế đè trên linh hồn.Y ghét màu đen, ghét nơi u tối, càng ghét lòng đất lạnh băng như giếng cạn ẩm ướt âm u.Bình thường y tuyệt đối sẽ không nói, nhưng hiện giờ nói ra có lẽ có thể giúp y nguôi ngoai phần nào.Cố Kiến Thâm hiển nhiên không ngờ y lại sợ tối.Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Ngươi cũng đừng cười ta, trước đây ta bị người nhốt trong giếng cạn ba ngày ba đêm, từ đó về sau luôn rất sợ tối.”Nghe lời ấy, tim Cố Kiến Thâm nhức nhói như bị kim đâm, đau đớn lan tràn khắp cả khoang ngực, hắn tức thì cầm tay y nói: “Đừng sợ, ta ở đây.”Thẩm Thanh Huyền rất thích nghe hắn nói những lời như vậy, y ngoảnh đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: “Vậy ngươi phải nắm chặt tay ta đó.”Cố Kiến Thâm nghiêm túc gật đầu.Ở một nơi u tối không thấy được năm ngón, Thẩm Thanh Huyền lại chẳng hề thấy cô tịch.Cố Kiến Thâm trò chuyện với y, hết lòng giảm thiểu bầu không khí u ám.Hắn nói: “Sớm biết nơi này như vậy thì ngươi đừng tới.”Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta đã biết trước rồi.”Trái tim Cố Kiến Thâm đập mạnh, lại nghe Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Tối đen thì có làm sao? Không phải ngươi đã nói, có ngươi ở đây ta không cần sợ nữa ư?”Nghe y nói, Cố Kiến Thâm phải mất sức rất lớn mới khống chế được bản thân không quay sang ôm y.Thật tốt, thật là quá tốt, sao lại có một Thẩm Thanh Huyền tốt đến vậy, để hắn có thể may mắn gặp gỡ.Tầm mắt hoạt động lâu trong đêm dần dần thích ứng, Cố Kiến Thâm có thể thấy rõ hơn, cũng có thể chăm sóc chu đáo cho Thẩm Thanh Huyền.Thẩm Thanh Huyền dạo quanh một lượt, cảm thấy ở đây không có gì đáng để mình rơi vào “ranh giới sinh tử”.Vậy nên y chẳng còn hứng thú với tầng thứ hai.Không lâu sau họ đi tới cửa vào tầng thứ ba, dựa theo lệ thường, chung quanh nhất định có nguy hiểm, ngặt nỗi lần này nguy hiểm chưa kịp đến …Cố Kiến Thâm rút trường kiếm khỏi vỏ, lập tức đâm vào một thân cây, sau đó vung ngang, chém đứt hơn mười cây gỗ!Thân cây bị cắt thành nửa đột nhiên tràn ra chất lỏng tanh hôi, bấy giờ Thẩm Thanh Huyền mới phát hiện đám cây này đều do mãnh thú ngụy trang.Cố Kiến Thâm nói: “Mau đi thôi, mùi này quá gay mũi.”Thẩm Thanh Huyền thật lòng biểu dương hắn: “Ngươi thật lợi hại.”Cố Kiến Thâm nói: “Múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Ngươi lợi hại thật mà.”Cố Kiến Thâm chỉ coi y đang nói ngọt, trong lòng thấy vui mừng, càng muốn bảo vệ y chu toàn, không để một mảnh y phục của y chịu tổn hại.Thẩm Thanh Huyền còn chưa nhận ra mình vừa tự đào hố …Tiến vào tầng thứ ba, khắp nơi ngập tràn vàng đỏ lấp lánh khiến nhãn tình Thẩm Thanh Huyền sáng lên.Cố Kiến Thâm nói: “Cũng phải coi chừng, nham thạch nóng chảy rất nguy hiểm.”Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Nham thạch nóng chảy tốt nhất, vừa đẹp vừa nguy hiểm, nếu y bất cẩn ngã vào, chẳng phải rơi vào ranh giới sinh tử đấy ư.Hơn nữa y còn có bích hỏa thuật độc môn, sẽ không thật sự bị thương, đến lúc đó vừa dọa Cố Kiến Thâm vừa tiếp xúc thân mật với dung nham, chẳng phải hoàn mỹ rồi sao?_____Tiểu kịch trường:Thẩm Thanh Huyền: Để ta chết!Cố Kiến Thâm: Không có khả năng.Thẩm Thanh Huyền: !!!Tôn chủ đại nhân muốn rơi vào hiểm cảnh à? Phải hỏi trước coi Bệ hạ có đồng ý hay không 【 emo đồng tình 】