Muôn Vàn Sủng Ái

Chương 1 : Người đẹp trong tù

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Edit: Hyukie Lee



Đầu tháng tư, hoa anh đào nhuộm đẫm bầu trời như những đám mây phấn hồng nhiều màu sắc, mấy chiếc váy của nữ sinh bung xòe ra từng đường cong mềm mại trong làn gió mát, tiếng chuông báo giờ đã qua, thầy giáo cúi đầu viết giáo án, phòng học rộng lớn yên tĩnh đến không một tiếng động, mãi đến khi tiếng gõ cửa đập tan sự im lặng đó.



“Chào thầy.”



Âm thanh xuất phát từ thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, vốn dĩ ánh mắt thầy giáo có chút không vui nhưng khi nhìn thấy hắn lập tức chuyển thành một loại cưng chiều không diễn tả được bằng lời, nói đại hai ba câu liền cho hắn vào lớp.



Tầm mắt của thiếu niên rơi xuống vị trí người bàn hai ngồi kế cửa sổ, người đó bị hắn nhìn không có phản ứng gì, chỉ ngẩng đầu lên bắt đầu làm tờ đề toán bậc cao, khác hẳn với bạn bè xung quanh đang buồn ngủ gật gà gật gù, Triêu Đăng nhẹ nhàng giở sách ra, ngồi vào ghế ở vị trí giữa phòng học.



Hôm nay nam thần vô cùng lạnh lùng.



Tầm mắt Triêu Đăng lại một lần nữa dừng trên người đang làm đề toán kia, đối phương da trắng tóc đen, đôi mắt trầm tĩnh u tịch như đầm nước sâu, đôi tay lộ ra dưới chiếc áo đồng phục vừa thon dài lại vừa mạnh mẽ, theo từng động tác của hắn, mu bàn tay nhô ra từng đường gân nổi bật đặc trưng cho nam sinh.



Tuy đã sớm biết Sở Trì Dự là một đại mỹ nhân, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần thì Triêu Đăng vẫn thích vẻ bề ngoài của hắn.



Người như vậy mà làm đối tượng công lược thì thật sự khiến người khác cảm thấy vô cùng vui vẻ sung sướng.



Cái rắm.



Chuông tan học vừa reo, không đợi bạn bè xung quanh chạy tới dò hỏi tại sao hắn đi trễ, Triêu Đăng đã đặt đề lý lên bàn Sở Trì Dự, mỉm cười với bạn học ngồi bàn thứ hai một cái, Triêu Đăng nháy mắt.



“Cậu hiểu.”



“A A A A A A, hoa khôi lại tới quấy rầy thiên tài nữa rồi.”



“…”



Một câu nói, không chỉ nói ra địa vị phi phàm của Triêu Đăng ở lớp mà còn nói ra chấp nhất đáng sợ của hắn đối với Sở Trì Dự.



“Đề này có cách nào giải không? Tôi đã nghĩ rất lâu nhưng vẫn không biết làm.”



Sở Trì Dự không nói không rằng, theo thói quen Triêu Đăng đẩy tờ bài tập tới trước mặt hắn, lấy bút đỏ gạch dưới câu hỏi, Sở Trì Dự giương mắt lên, qua mấy phút, hắn mở miệng, “Đề này khỏi làm.”



Âm thanh của hắn rất êm tai, trầm thấp lại mang nét riêng biệt của thiếu niên, Triêu Đăng một bên lo hưởng thụ một bên tìm lại lý trí, không hiểu gì hết: “Tại sao khỏi làm?”



“Lãng phí thời gian.”



“…”



Ông đây giết chết mày.



Sở Trì Dự nổi tiếng là thiên tài trong lẫn ngoài trường, chỉ riêng toán lý hóa thôi đã đoạt giải toàn quốc, còn được trường đại học đứng đầu cả nước mời đến học nhưng hắn lại lấy lý do vì muốn trải nghiệm cuộc sống cấp ba mà từ chối người ta, thật sự là lạnh lùng còn hơn máy móc.



“Có vấn đề gì sao?”



Có đấy, khi nào thì cậu mới “vui vẻ” với tôi đây.



Đáng tiếc không thể ăn ngay nói thẳng.



Thiếu niên đối diện Sở Trì Dự nở nụ cười tươi rói: “Hôm nay chúng ta đã nói ba câu.”




Y cau mày ngồi xổm xuống nhặt vật kia lên, mặt nó và mặt y giống như đúc, kìa cặp môi hơi cong, kìa đôi mắt động lòng người.



Vốn dĩ tướng mạo y vô cùng đặc biệt, đây cũng là nguyên nhân mà hệ thống tìm đến, sau đó còn có kĩ năng hấp dẫn người khác điên cuồng, từ một gương mặt sáng sủa rực rỡ biến thành diễm lệ đến quỷ mị, thần sắc thay đổi vô cùng câu người, coi như không tính đến khí chất thì y cũng không thể sống một cuộc sống bình thường.



Ngay chỗ cái cổ có một màu đỏ sậm lèm nhèm không rõ ràng, bề ngoài của đầu người vô cùng mềm mại, đủ thấy độ tinh xảo của người làm, Triêu Đăng thò tay vào tủ đồ lấy ra tất cả thư tình, mở từng lá một.



“Cậu đi trước đi,” y đè nén âm thanh: “xin lỗi vì để cậu thấy cảnh này.”



Sở Trì Dự không nói lời nào đóng lại tủ đồ của mình.



Mẹ nó, đi thiệt hả?



“Lá thư này.”



Í da.



Sở Trì Dự đưa y một lá thư giống như những lá khác, nhưng dưới góc phải lại có một giọt đỏ sậm khô queo, ngón tay trắng nõn của thiếu niên chỉ trỏ, giọng nói không gợn sóng: “Có thể là cố ý, cũng có thể là không cẩn thận, sau khi đối phương tô máu lên đầu người vẫn chưa xử lý vết thương.”



“Ý của cậu là, người này dùng máu của mình bôi lên cái này?”



“Nhớ lại xem gần đây cậu có trêu chọc ai hay không.”



Bị hỏi như vậy mà tiểu gia hỏa này còn có tự tin cười nói: “Mỗi ngày tôi đều đi ghẹo chọc người khác mà.”



Sở Trì Dự cạn lời, giương mắt ra hiệu y mở bao thư, Triêu Đăng lưu loát xé phong bì, lấy ra tờ giấy trắng mực đen, chữ in hoa, chắc là tránh bị lộ.



[So với còn sống thì em nên yên lặng nằm trong lồng ngực tôi mới khiến người ta yêu thích, đầu của em vô cùng vô cùng đẹp, có máu của tôi ở đó, chúng ta vĩnh viễn không chia lìa.]



“…”



Bà nội cha mày, xàm xí.



Loại người yêu phải đầu người cao su sẽ không được người ta chúc phúc đâu.



Y ôm đầu người đứng lên, chỗ máu đỏ sậm trên kia đã khô lại tróc vảy, Triêu Đăng đùa giỡn: “Nếu như tôi vứt cái này vào thùng rác, vậy có người nào cho là tôi chết rồi không ta?”



“Cũng có thể.”



Sở Trì Dự khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt, Triêu Đăng cười hì hì quăng đầu người vào thùng rác xa xa: “Vậy thì kêu ai lại đây làm cho tôi chết đi.”



Hắn thấy y vô cùng hờ hững với loại tình cảm này, nhưng lúc đối diện với mình thì đôi mắt ấy lại long lanh lạ kì, dường như tập trung tất cả vào chính mình.



Cánh tay hồi nãy lục lọi tủ đồ đụng phải cái cạnh sắc lẻm nên bị thương, hiện tại vết thương đã biến mất, nhưng vết hồng trên tay vẫn chưa phai nhòa.



Trên làn da trắng như sứ, dường như có một vết hồng hồng.



===



Vì đi theo con đường sảng khoái nên sẽ có vạn nhân mê, một thế giới ngụy NP, hắc hóa, giam cầm…. (??)