Muôn Vàn Sủng Ái

Chương 1 : Người đẹp trong tù 5

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Edit: Hyukie Lee



Khi ra khỏi rạp chiếu phim đã là rạng sáng, ở đầu đường thưa thớt tụ tập một đám học sinh, tụm năm tụm ba chen nhau mà đi, líu ríu bàn luận về bộ phim hồi nãy. Triêu Đăng nhíu nhíu mày, lúc thường y rất ít khi ra ngoài vào ban đêm, tuy từ rạp chiếu phim về nhà không xa nhưng trên đường gặp phải cái gì thì ai mà biết được.



“Đi cùng?”



Triêu Đăng ngẩn người, sau đó lập tức xoay qua nhẹ nhàng nói: “Tốt quá.”



“Đi bộ hay đi xe?”



“Đi bộ.” Triêu Đăng lui về sau hai bước sóng vai cùng hắn: “Từ đây tới đó cũng xa.”



Từ đây tới đó cũng xa đồng nghĩa với việc bọn họ đi chung càng lâu. Có vẻ như Sở Trì Dự cũng quen thói hay đùa giỡn lấy lòng của y, lấy điện thoại ấn ấn xong liền đi ra cổng.



Cứ đi vài bước là có vài người tạm biệt hai bọn họ, rất nhiều người tỏ ý muốn cùng y về nhà, Triêu Đăng chỉ cười cười từ chối. Đợi đến khi không còn ai, Triêu Đăng khoát tay lên vai Sở Trì Dự, lười biếng dựa vào người hắn. Sở Trì Dự để y dựa hơn nửa con phố, mắt thấy đã gần tới nhà, Triêu Đăng buông đối phương ra, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm thiếu niên cách mình nửa mét: “Tới đây được rồi, cảm ơn, có điều… Cậu về bằng cái gì?”



Sở Trì Dự không nói không rằng liếc y một cái.



“Hay là kêu xe đi, tôi chờ xe tới với cậu.”



“Không cần.” Vừa lúc điện thoại phát sáng, Sở Trì Dự ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, nghiêng đầu nói: “Hồi nãy có kêu tài xế rồi.”



“À được rồi.” Triêu Đăng nheo mắt lại, ngữ khí tùy ý: “Muốn nghe tỏ tình không?”



“…”



“Thôi.” Người kia thoáng buồn bực đá đá mặt đường, lúc ngẩng đầu lên nhìn hắn chỉ còn lại ý cười: “Tôi đi đây, mai gặp.”



“Ừ.”



Tiếng bước chân càng ngày càng xa, thiếu niên nghiêng mặt nhìn kĩ bóng lưng đối phương, đợi khi người nọ biến mất sau chỗ ngoặt mới từ từ thu tầm mắt lại.



Gió nam ấm áp thổi vào phòng, cuốn theo cánh hoa lẫn lá cây bay về phương xa, hè đã gần đến, học sinh trong trường đều trong tư thế sẵn sàng đối mặt. Chỉ còn hai tháng cuối cùng để ôn thi, Triêu Đăng làm bộ nỗ lực cố gắng, không thèm đi chơi lêu lỏng nữa, dốc hết toàn lực vào giấc mộng đại học giả tạo, số lần chủ động tìm Sở Trì Dự nói chuyện cũng ít đi.



[Mặc kệ luôn rồi à?]



[Cứ thờ ơ lạnh nhạt với hắn một lúc rồi mới quay lại cuồng nhiệt.] Triêu Đăng một bên máy móc viết công thức, một bên để hồn lên mây, hiếm thấy khi nào mà cãi nhau với hệ thống: [Ông đây tính sai bao giờ chưa, ông là cao thủ tình trường đó.]



[Thời gian không còn nhiều lắm.]



[Ê, hơi sợ đó.]



[Là phải nên sợ.] Hệ thống lộ ra ý niệm cười nhạo không dễ phát hiện: [Quên nói cho cậu, nếu như không rời đi trước khi mảnh vỡ này sụp đổ, cậu cũng mất đi sinh mệnh.]



[…. Hử?]



[Hồn phi phách tán.]



[…. Hử hử hử?]



[Nếu là cao thủ tình trường, cậu còn cơ hội.]



[…]



Cao thủ tình trường muốn tét đít mi, đồ mất dạy.



Cây bút trên tay vạch một cái không cẩn thận làm rách tờ giấy nháp, Sở Trì Dự nghe động tĩnh quay qua thấy Triêu Đăng đang cười cười mà thật ra là đang suy nghĩ nên làm cách nào để ngược đối phương.



Tính toán dài dòng làm chi, lăn giường một giấc là xong.
“Dự Dự.”



“…?”



“Cậu cũng nhìn thấy đó.” Triêu Đăng ngẩng đầu nhìn vào thiếu niên cao hơn mình mấy cm, y và Sở Trì Dự đều rất cao, đứng trong đám người rất dễ nhận ra, tay chân thon dài, gọn gàng đẹp đẽ như cổ thụ: “Cô gái kia… Vốn là muốn tỏ tình với cậu nhưng không hiểu tại sao lại thành như vậy.” Giống như có cái gì đó phiền não, Triêu Đăng sờ sờ mũi: “Rất kì quái phải không?”



Sở Trì Dự im lặng không lên tiếng, Triêu Đăng tiếp tục nói: “Nhưng tôi sẽ không thay đổi đâu, bởi vì sẽ không có người nào như tôi hết, chỉ gặp một lần cũng được người thích, về điểm này tôi rất có tự tin đó.”



Y và Sở Trì Dự bốn mắt nhìn nhau, con mắt Triêu Đăng lóe lóe: “Vậy nên, thật sự cậu không suy nghĩ lại sao? Trước đây tôi cảm thấy sẽ không muốn ở cùng với ai, thế nhưng tôi phát hiện, trong đám đông tôi vẫn nhìn đến cậu đầu tiên, chuyện như vậy có vẻ không tốt lắm.”



“Giống như vì cậu mà tôi mới tới đây.” Gương mặt y xao xuyến diễm lệ, độ cong nơi khóe môi khẽ nhếch đoạt hồn cướp phách người khác, Triêu Đăng sảng khoái cười một cái thật to: “Cứ coi là như vậy đi.”



“— Vì cậu nên tôi mới tới thế giới này, nên trong cả thế giới, tôi thích cậu nhất.”



Y vừa dứt lời, thiếu niên đối diện đã nhắm mắt lại, kêu tên y như than thở.



“Triêu Đăng …”



Thân thể kìm nén, đôi đồng mâu chìm vào bóng đêm vô tận đã không thể che lấp được dục vọng chiếm hữu khiến người sởn tóc gáy, khớp xương tay nắm cằm y nổi len vô cùng rõ ràng, Sở Trì Dự hôn lên đuôi mắt y một cái.



“Thật là không ngoan, em cố tình trói buộc tôi trước khi tốt nghiệp.” Sở Trì Dự tăng thêm lực tay, đau đớn buộc Triêu Đăng phải hé mắt: “Thấy em nỗ lực như vậy nên định chờ một chút, không nghĩ tới em lại gấp gáp đến thế.”



“Tôi… A…!”



Đầu lưỡi luồn vào đôi môi hé mở, tình sắc nhẵn nhụi mà liếm láp, thiếu niên hôn như mang theo sức mạnh hủy diệt bẻ cành khô đầy tính xâm lược, giá trị thù hận dường như chỉ là độc dược phụ gia. Dù chỉ là hôn môi nhưng nương theo động tác đối phương, từ lưỡi lướt qua cằm làm cả người Triêu Đăng ngứa ngày, khoái cảm cường liệt tới mức sắp hỏng mất rồi.



Sảng khoái, sảng khoái muốn hôn mê luôn.



Moẹ nó, kiểu này thì về sau còn có thể trò chuyện đêm khuya được nữa không đây, cứ để đại thiếu gia tùy tiện là muốn khóc rồi, đã làm là không ngừng được.



Ầy kệ xác nó, thoải mái trước rồi tính sau.



[Giá trị yêu thương: 4,5 sao.]



Cảm giác thấy người dựa vào ngực mình tay chân không được tự nhiên co rúm lại, hắn cúi đầu phát hiện gương mặt Triêu Đăng động nhân xuân sắc y như trong tưởng tượng, bản năng cường thế của đàn ông phát ra từ tận xương tủy làm hắn không nhịn được cắn cắn môi dưới của Triêu Đăng đầy ác ý, không ngoài ý muốn mỹ nhân trong lồng ngực run lên, vẻ mặt loạn ý tình mê và một bộ phận nào đó bị chà xát nổi lên phản ứng khiến Sở Trì Dự vừa kinh ngạc vừa vui vẻ cong cong cánh môi.



Rất mẫn cảm.



Vẻn vẹn chỉ là hôn môi mà có thể làm cho đối phương động tình tới mức này, nếu đè y xuống giường liên tục xâm phạm thì sẽ có mỹ diệu cảm thụ tới mức nào.



“Thật ngốc … “



“ …. Cái gì?”



Triêu Đăng mê man liếc mắt nhìn hắn.



Rõ ràng đã cho em cơ hội.



Hối hận hay chưa, chán ghét tôi hay chưa?



Nghĩ đến khoản nợ đào hoa trên lưng đối phương, mỗi lần cười là mỗi lần từ chối người khác. Một lần nữa Sở Trì Dự lại chạm lên đôi môi mềm mại, cánh tay không an phận luồn vào vạt áo xoa xoa da dẻ trắng nõn tinh tế. Phía xa có mấy người trẻ tuổi chứng kiến một màn hương diễm, kích thích không ngừng huýt sáo.



Con người luôn thích tự do, có thể sự tự do của em làm tôi thống khổ nhưng em đã nói ra câu nói kia thì dù tôi có tước đoạt quyền lợi này, em cũng phải ngoan ngoãn.



Làm giao dịch nhé, tôi sẽ dốc hết toàn lực đối với em thật tốt thật tốt.



Thay thế cho thứ mà em được hưởng từ nhỏ đến giờ, muôn vàn sủng ái.