Mưu Đồ Đã Lâu

Chương 16 :

Ngày đăng: 09:20 18/04/20


Tống Miễn híp mắt lại, con ngươi màu nâu trà bị ánh sáng chiếu vào tạo ra loại dịu dàng và sâu thẳm không giải thích được, hắn thâm trầm chăm chú nhìn Bùi Nam Yên đang lo âu thấp thỏm, đột nhiên không còn kiên nhẫn đợi được nữa.



Vậy thì hôm nay đi, Bùi Nam Yên muốn biết chuyện gì thì hắn sẽ tỉ mỉ nói cho cậu nghe, xóa hết bất an và do dự của câu.



Dù chỉ chờ một chút thôi, Tống Miễn đều cảm thấy khó có thể chịu đựng.



Bùi Nam Yên tựa như con hươu con sáng sớm đi lạc, ngồi trong chăn mở to đôi mắt đầy bất an cùng mê man nhìn Tống Miễn mặt không cảm xúc. Tống Miễn đã suy nghĩ lại những điều Bùi Nam Yên nói hôm qua, sau đó tùy ý bắt một câu, mặt dày bắt đầu tính sổ với Bùi Nam Yên.



"Là tôi đáng ghét." Tống Miễn duỗi tay giữ chặt cằm Bùi Nam Yên, sắc mặt phức tạp, giọng nói vững vàng, "Lễ giáng sinh cũng không ở bên cậu."



Bùi Nam Yên xấu hổ không chịu nổi, biết là Tống Miễn khi đó không thể phân thân, thế mà tối hôm qua mình còn không hiểu chuyện như vậy, nét ửng đỏ trên gương mặt càng rõ ràng hơn, ra sức lắc đầu mà nói, "Là tôi không hiểu chuyện...Cậu, cậu quên đi."



"Trong mơ mà tôi vẫn còn bắt nạt cậu." Tống Miễn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục tự trách.



Bùi Nam Yên thẹn thùng muốn chết, hận không thể trực tiếp chui vào trong chăn, mà bàn tay Tống Miễn đang giữ cằm cậu dùng sức rất lớn, cậu cũng không dám tránh ra, không thể làm gì khác ngoài việc tránh né ánh mắt Tống Miễn theo bản năng, "Không phải, không phải, cậu không..."



"Tôi có." Tống Miễn như thể nhất định phải để Bùi Nam Yên trở nên xấu hổ hơn, thừa nhận tất cả những lời cáo buộc hắn của Bùi Nam Yên đêm qua, hắn ghé sát vào một chút, hài lòng nhìn phản ứng đáng yêu của Bùi Nam Yên khẩn trương đến mức mí mắt cũng run rẩy theo, tiếp tục nói, "Tôi còn chưa hỏi ý kiến của cậu, đã tự ý hôn cậu rồi."




Một ngày trong kỳ nghỉ hè, Bùi Nam Yên rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên cùng Bùi Đông Dư đi một chuyến đến khu huấn luyện bắn cung Vân Sơn, cậu đang cùng Bùi Đông Dư và ông chủ Tạ đi dạo bên trong khu một chút thì bỗng nhiên dấy lên hứng thú với việc bắn cung. Bùi Đông Dư lúc đó đang thực tập ở Bùi thị, không có nhiều thời gian đưa Bùi Nam Yên đến đó chơi, hơn nữa Bùi Nam Yên còn chưa phân hóa giới tính, ở nhà cậu chính là đối tượng cần được trông coi mọi lúc mọi nơi, vì vậy Bùi Đông Dư đương nhiên không đồng ý. Mà anh cũng không chịu được nội công thâm hậu của cậu trong phương diện làm nũng bán thảm, vuối cùng Bùi Đông Dư không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ, giúp cậu xin phép hai vị phụ huynh mất đến mấy ngày, để đổi lấy hai tiếng buổi sáng huấn luyện ở Vân Sơn.



Bùi Nam Yên được ba mẹ đáp ứng, ngày hôm sau mới ngủ trưa được một chốc, cậu đã hứng thú dạt dào ra ngoài cửa, ông chủ Tạ được Bùi Đông Dư nhờ vả, tự mình dẫn cậu đến sân huấn luyện để cậu lựa chọn huấn luyện viên, Bùi Nam Yên đôi với mấy vị huấn luyện viên thâm niên tướng mạo tam đại ngũ thô hung ác kia rất lo lắng đề phòng, cậu từ trước đến nay rất sợ thầy dạy nghiêm túc, vì vậy đúng lúc ông chủ tạ phân phó nhắc nhở xong chuẩn bị rời đi, Bùi Nam Yên đúng lúc kéo ông, nhanh chóng đánh giá bốn vị huấn luyện viên mặc trang phục bắn cung (Kyudogi) ở bên cạnh, trong đó có một người nam trẻ nhất, thoạt nhìn hơi lạnh lùng nhưng ít ra không quá dữ dằn, nói với ông chủ Tạ, "Cháu có thể học cùng vị kia không?"



Ông chủ Tạ liếc nhìn cậu trai trẻ tuổi một cái, nghĩ thầm người chạc tuổi ở chung sẽ khiến Bùi Nam Yên tự tin hơn, vì vậy ông ta tôn trọng ý kiến của Bùi Nam Yên, không kiên trì muốn cậu đi theo vị huấn luyện viên thâm niên kia.



Dù sao yêu cầu duy nhất của Bùi Đông Dư là "Bùi Nam Yên vui vẻ là chính", học được hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là đảm bảo được an toàn của Bùi Nam Yên.



Ông chủ Tạ đi rồi, Bùi Nam Yên ngoan ngoãn ngồi ở một bên chờ đợi, chờ nam sinh kia tìm cung cho cậu, ánh sáng buổi chiều tháng tám sáng ngời, Bùi Nam Yên nhìn vị thiếu niên đẹp trai kia mang theo cây cung tiến về phía cậu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy nhịp tim của mình tăng tốc hỗn loạn như vậy.



Thiếu niên mặc trang phục bắn cung màu trắng ngồi xuống cạnh cậu, cầm lấy quần áo mặc cẩn thận cho Bùi Nam Yên, con ngươi hắn hơi rủ xuống, lông mi màu đen như nom cánh bướm đang vỗ, mỗi một lần chớp mắt đều như thể chạm vào khuôn mặt cậu, làm cho gò má Bùi Nam Yên vừa ngứa vừa nóng, cảm giác tươi đẹp khó tả.



"Đầu tiên dạy cậu tư thế đứng và cách cầm cung."



Đây là câu đầu tiên Tống Miễn mười bảy tuổi nói với Bùi Nam Yên.