Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 1 :

Ngày đăng: 13:05 18/04/20


La phu nhân tỉ mỉ xem kỹ chiếc vòng ngọc xanh biếc như hồ thu trong tay rồi thoa nhẹ lên ba chữ “Tống Ý Thiền”. Thật lâu sau bà mới ngẩng đầu lên nói với Tống Ý Mặc, “Khi đó, chị cả Ý Châu của con mới tròn một tuổi, mẹ lại đang mang thai. Cha con có nói nếu đứa thứ hai là con trai thì gọi là Ý Mặc, còn nếu là con gái thì gọi là Ý Thiền. Mẹ đang rất vui mừng thì có người đến mật báo rằng cha con đã bố trí một ngoại thất ở bên ngoài rồi. Nghe nói ngoại thất đó cũng đã sắp sinh. Mẹ vừa nghe xong chuyện đó thì tâm tình bất ổn, kết quả là sinh non. Không bao lâu thì ngoại thất kia cũng sinh một đứa con gái. Cha con liền đặt tên cho đứa con gái đó là Ý Thiền.”



Tống Ý Mặc tuy mới 12 tuổi và còn chưa trải qua sự đời nhưng nàng cũng có thể hiểu được sự thương tâm của La phu nhân lúc này. Nàng tiến tới vỗ vỗ lên bả vai của La phu nhân rồi thấp giọng nói, “Mẹ à, sau khi cha qua đời thì cuộc sống của ngoại thất kia hình như cũng không được tốt cho lắm. Mẹ xem đấy, ngay cả vòng ngọc cha để lại cho bọn họ cũng bị họ lấy ra bán. Có thể thấy bọn họ chẳng trụ được mấy ngày nữa đâu. Mẹ à, bọn họ đã lụn bại như vậy rồi, mẹ cũng không cần để tâm đến nữa đâu.”



La phu nhân thở dài, “A Mặc, bọn họ một người là người mà cha con yêu thương, một người dù sao cũng là con gái của cha con, giờ bọn họ lưu lạc như vậy, rốt cuộc thì mẹ cũng không thể ngồi yên mặc kệ được.”



Tống Ý Mặc kinh ngạc, “Ôi, mẹ à, không ngờ được lão nhân gia ngài lại là thánh mẫu cơ đấy! Thế mẹ định ra tay cứu vớt bọn họ à?”



La phu nhân dí dí đầu ngón tay vào trán Tống Ý Mặc, “Mẹ nói chuyện này với con là muốn con đi đón mẹ con họ về đây đấy.”



Tống Ý Mặc khẽ nhếch miệng cười. Mẹ bị cái gì ám vào người vậy nhỉ? Sao tự nhiên lại từ bi nhân ái như thế?



La phu nhân không chống đỡ được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tống Ý Mặc, rốt cuộc không giấu giếm được nữa, bà đành bóp bóp cổ tay Tống Ý Mặc và nói, “Được rồi, nói thật với con, trong cung có đưa tin ra nói là phải tuyển một người ở phủ nhà mình tiến cung làm phi. Con xem, lão Hoàng đế năm nay đã năm mươi tuổi rồi, mẹ sao có thể cam lòng cho con gái tiến cung được? Giờ thì tốt rồi, bên ngoài còn có một đứa con gái nữa, đón nó về rồi đóng gói đưa vào Hoàng cung luôn.”



Tống Ý Mặc thở dài, “Mẹ à, mẹ biết không, vừa rồi, ngay vừa rồi đấy, con còn định gọi người mang một chén máu chó vào đổ lên đầu mẹ để xem có phải mẹ đang bị cha ám hay không. Giờ thì tốt rồi, chân tướng của mẹ đã bị bại lộ, đúng là mẹ thật rồi, con cũng yên tâm.”



La phu nhân vừa nghe xong thì dở khóc dở cười, “Nói bậy bạ gì đó?”



Tống Ý Mặc cười hì hì rồi cầm lấy chiếc vòng trong tay La phu nhân, “Cái này là mua ở tiệm Như Ý. Để con tới tiệm Như Ý hỏi thăm một chuyến và tìm hiểu nguồn gốc xem thế nào, chắc là có thể tìm được hai mẹ con họ.”



La phu nhân gật gật đầu, “Chuyện này đừng vội nói với chị cả chị hai con nhé, để hai đứa đỡ phải lo lắng.”



Tống Ý Mặc “Vâng” một tiếng rồi nói tiếp, “Bảo con dẫn người về lại còn muốn giấu chị cả chị hai sao? Không được đâu mẹ ạ! Hai mẹ con kia một khi đã về đây nhận tổ nhận tông thì chị hai lập tức phải đổi thành chị ba đấy. Ý Thiền kia mới là chị hai.”




Tống Ý Mặc đi tới sân trước và hô gọi một tùy tùng. Nàng đưa vòng ngọc cho gã rồi phân phó, “Ngươi cầm cái này đến tiệm Như Ý hỏi thăm một chút xem chủ nhân của nó là ai, tình hình hiện giờ thế nào. Nhớ kỹ đây, phải hỏi khéo léo một chút, đừng để người khác biết chuyện này.”



Tên tùy tùng Trường Lộc năm nay mười sáu tuổi đang tính toán xem làm thế nào để lấy lòng Tống Ý Mặc, giờ thấy Tống Ý Mặc phái mình ra ngoài, đây đúng là cơ hội tốt để thể hiện, gã đương nhiên vui vẻ tuân theo và thật cẩn thận giấu vòng ngọc rồi tự động rời phủ làm việc.



Tống Ý Mặc đứng ngoài hành lang suy nghĩ một lát rồi khoanh tay trở về phòng.



Nha hoàn Thanh Mai đang phân công tiểu nha đầu cho chim ngũ sắc uống nước ở hành lang, khi quay đầu thoáng trông thấy Tống Ý Mặc đã trở lại, nàng ta vội vội vàng vàng đi ngâm trà rồi mang vào.



Nha hoàn Họa Mi khoảng mười hai mười ba tuổi đã bưng nước vào. Nàng ta ngồi xổm trước mặt Tống Ý Mặc, giúp Tống Ý Mặc cởi giày và nhúng chân nàng vào chậu nước. Trong chậu nước có rắc một ít thuốc bột. Họa Mi nhẹ nhàng chà rửa rồi lau khô và thoa một lớp dầu dưỡng thật dày lên bàn chân của Tống Ý Mặc. Nàng ta dùng một cái khăn quấn chặt lấy chân nàng rồi kê lên đầu gối mình và dùng bàn tay không nặng không nhẹ bắt đầu xoa bóp.



Tống Ý Mặc nhận chén trà từ tay Thanh Mai và nhấp nhẹ một ngụm rồi thoải mái rên lên một tiếng.



Họa Mi lặng lẽ ngẩng đầu lên, vừa lúc trông thấy Tống Ý Mặc đang rủ mắt xuống, lông mi rung rung còn tạo ra một mạt bóng râm dưới mí mắt, lại thêm môi hồng răng trắng, tim nàng ta nhất thời đập nhanh hơn, gương mặt xinh xắn cũng ửng đỏ lên. Họa Mi liền hoang mang rối loạn cúi đầu.



Tống Ý Mặc nhận thấy sự dị thường của Họa Mi thì cúi xuống nhìn rồi nhấc chân lên và dùng mũi chân nâng cằm Họa Mi dậy để nàng ta đối diện với mình.



Họa Mi sợ hãi run giọng nói, “Tiểu Hầu gia, nô tỳ… Nô tỳ…” Chuyện nàng ta trộm ái mộ tiểu Hầu gia mà bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi đây mất thôi!



Thanh Mai đứng bên cạnh Tống Ý Mặc mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm, mồm nhìn tâm coi như không thấy gì cả.



Tống Ý Mặc thầm than trong lòng: Đời người quả thực cô đơn như tuyết nhỉ! Trong phủ nhiều nha hoàn xinh đẹp như vậy mà ta lại chẳng có công cụ để gây án, đúng là muốn hưởng cũng chẳng được!