Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 14 :

Ngày đăng: 13:05 18/04/20


Lúc Tử Hạ tới gọi Tống Ý Thiền thì Ôn thị vẫn còn ở trong phòng Tống Ý Thiền. Nhất thời nghe được tin tức, bà ta liền giữ chặt lấy Tống Ý Thiền mà thì thầm hỏi, “Lúc con nói chuyện với Huệ vương điện hạ có bị người khác nhìn thấy không?”



Tống Ý Thiền trả lời, “Con cũng không biết.”



Ôn thị biến sắc. Bà ta lại thì thầm, “Nếu phu nhân biết con và Huệ vương điện hạ gặp mặt và muốn hỏi con và Huệ vương điện hạ đã nói gì với nhau thì con định trả lời thế nào?”



Tống Ý Thiền chột dạ, vẻ mặt cũng biến đổi trong nháy mắt.



Ôn thị thấy vậy liền kéo tay nàng ta và nói, “Ý Thiền, là do phu nhân vô tình trước, không thể trách chúng ta vô nghĩa được.”



Tống Ý Thiền nhắm mắt lại và hít sâu một hơi, “Mẹ à, con biết tự bảo vệ mình mà. Nếu phu nhân có hỏi thì con sẽ nói Huệ vương điện hạ muốn nhờ con tìm hiểu xem chị cả thích gì, con không dám từ chối nên đành ậm ừ đồng ý, vì sợ phu nhân trách tội nên lúc về con không dám nói với bà ấy.”



Ôn thị gật gật đầu nói, “Cũng chỉ có thể nói vậy thôi.”



Tử Hạ đứng bên ngoài chờ một lúc mới thấy Tống Ý Thiền đi ra. Nàng ta liền bước lên phía trước đỡ Tống Ý Thiền, “Nhị tiểu thư, đừng nên để phu nhân phải chờ lâu. Ta mau qua đó thôi!”



Tống Ý Thiền liền cười nói, “Vốn ta đang định nghỉ ngơi nên đã thay áo ngoài, đến khi nghe nói phu nhân cho gọi thì hơi rối loạn một chút, đã khiến chị Tử Hạ phải chờ lâu rồi!”



Tử Hạ cười nói, “Nhị tiểu thư quá lời rồi!”



Hai người nói chuyện một lúc đã tới bên ngoài phòng của La phu nhân. Một nha hoàn lập tức vào thông báo và đi ra mời Tống Ý Thiền vào.



La phu nhân thấy Tống Ý Thiền đi vào, đợi nàng ta chào hỏi xong, bà liền hỏi thẳng, “Hôm nay ngươi gặp Huệ vương điện hạ phải không? Ngài ấy đã nói gì với ngươi?”



Tống Ý Thiền liền kể lại tỉ mỉ mọi chuyện theo kế hoạch đã bàn bạc giữa mình và Ôn thị lúc trước.
Tống Ý Châu suy trước nghĩ sau một lát bỗng cắn môi ngồi dậy. Nàng gọi nha hoàn Thanh Hạnh vào, “Chải đầu thay quần áo giúp ta! Ta muốn đi gặp mẹ!”



Thanh Hạnh thấy đã muộn liền khuyên nhủ, “Đại tiểu thư, trời không còn sớm nữa. Chỉ sợ phu nhân đã đi nghỉ rồi, có chuyện gì chi bằng ngày mai tiểu thư tới gặp phu nhân thì hơn.”



“Không, giờ ta không nói ra chuyện này thì chỉ sợ đêm nay không ngủ được.” Tống Ý Châu xua tay và một mực bảo Thanh Hạnh chải đầu cho mình.



Thanh Hạnh đành phải tiến lên chải đầu vấn tóc và thay quần áo cho nàng.



Tống Ý Mặc đi ra khỏi phòng La phu nhân thì vừa lúc Tống Ý Châu tiến vào sân viện, hai người liền đụng phải nhau.



Tống Ý Mặc cười nói, “Khuy như vậy chị cả còn đến tìm mẹ là có chuyện gì sao?”



Tống Ý Châu nghiêm túc nói, “Đúng là có chuyện. Em cũng vào nghe đi!”



Tống Ý Mặc đành phải theo Tống Ý Châu vào phòng La phu nhân.



Ngồi vào chỗ của mình, bảo nha đầu lui ra, Tống Ý Châu liền nói với La phu nhân và Tống Ý Mặc, “Con đã nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn từ bỏ vị trí Thái tử phi này. Cho dù năm nay Thái tử không định cưới hỏi, con nguyện ý chờ đến sang năm hoặc năm sau nữa. Nếu đến lúc đó vẫn không tuyển trúng con thì con đành chấp nhận. Xin mẹ và em trai đồng ý với kế hoạch của con!”



La phu nhân biến sắc,”Sao có thể thế được! Giờ Thuận vương đã có lòng muốn cướp đoạt con từ tay Huệ vương, đây đúng là cơ hội tốt để gây bất hòa giữa hai người bọn họ. Con lại đi kết giao với Thái tử, chỉ sợ Huệ vương và Thuận vương sẽ lập tức liên thủ đối phó với nhà họ Tống thôi. Vả lại, nếu con không nương nhờ được Thái tử, rồi lại đắc tội với Huệ vương và Thuận vương, đến lúc đó mọi kế hoạch đều vô hiệu, Khương quý phi tự nhiên có thể mượn cơ hội gây khó dễ đưa chúng ta vào chỗ chết. Mạng còn không giữ được, con còn làmThái tử phi cái gì nữa?”



Sắc mặt Tống Ý Châu liền xám như tro, “Là do con thiếu suy nghĩ!”



La phu nhân thấy Tống Ý Châu đã bình tĩnh lại liền kéo nàng đến gần và thấp giọng nói, “Con là người có mưu lược, cứ gả cho Thuận vương đi, sau đó mượn tay Thuận vương khiến Thái tử và Huệ vương đấu đá với nhau đến lưỡng bại câu thương. Lúc đó Thuận vương có thể sẽ thay thế vị trí của Thái tử, con cũng có thể làm mẫu nghi thiên hạ và áp chế Khương quý phi, gạt đi cái gai trong mắt chúng ta.”