Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 17 :

Ngày đăng: 13:05 18/04/20


Giữa lúc mọi chuyện đang hết sức náo nhiệt như thế, sớm đã có người đi báo tin cho Công chúa Trường Tín, “Công chúa điện hạ, Nhị tiểu thư đã đẩy Đại tiểu thư Tống Ý Châu của phủ Trấn Vũ Hầu xuống nước, Thuận vương điện hạ chạy tới cứu được Tống Ý Châu rồi, không ngờ Huệ vương điện hạ lại ném Tống Ý Mặc xuống nước, sau một hồi lại nhảy xuống cứu Tống Ý Mặc lên. Tống Ý Mặc tức giận đang đánh nhau với Huệ vương điện hạ, bên đó đang hỗn loạn lắm ạ.”



“Cái gì?” Công chúa Trường Tín biết Thân Hàm Thu vẻ ngoài yếu đuối nhưng kỳ thực được chiều quá hóa hư, giờ nghe nói nàng ta đã đẩy Tống Ý Châu xuống nước, bà ta không khỏi ôm ngực nói, “Loạn rồi, loạn thật rồi! Mau, sai người đi mời thầy thuốc mau!” Bà ta nói xong liền vội vàng tự mình chạy tới đó xem xem rốt cuộc là thế nào.



Mọi động tĩnh bên cạnh ao quá ồn ào nên rất nhanh sau đó đã có người tới nói cho La phu nhân biết. La phu nhân vừa nghe xong liền vừa sợ vừa giận. Bất chấp dè dặt thận trọng, bà lập tức hăm hở túm váy chạy vội tới đó.



Nằm mơ cũng không ngờ bản thân có ngày bị người ta đè dưới đất, rồi trước mặt mọi người lại hôn hít sờ mó vần vò, Tống Ý Mặc đã xấu hổ và giận dữ tới cực điểm. Đột nhiên trong bụng bỗng đau một trận, phía dưới đột nhiên xuất hiện một luồng khí nóng mạnh mẽ xộc ra. Trong tình hình như vậy, nàng còn ngửi thấy có mùi máu tươi.



Tống Ý Mặc đã mười hai tuổi, những chuyện của phụ nữ cũng đã được La phu nhân nói qua. Trong chớp mắt nàng liền nghĩ ngay tới chuyện mình vẫn thường hay lo lắng. Một luồng sức mạnh đột nhiên bộc phát ra ngoài, Tống Ý Mặc lập tức đẩy Cảnh Thế Đan ra. Nàng kéo y phục của Cảnh Thế Đan rồi hung hăng cắn một miếng lên vai hắn. Thừa dịp Cảnh Thế Đan đang đau đớn, nàng liền kéo tung áo ngoài của Cảnh Thế Đan ra. Chỉ một động tác đã buộc áo khoác của Cảnh Thế Đan quanh eo, tiếp đó, nàng nhảy dựng lên rồi đẩy đám người xung quanh ra và phi như bay rời khỏi phủ.



Cảnh Thế Đan đứng dậy muốn đuổi theo nhưng không ngờ đai lưng đã bị kéo lỏng, cái quần thiếu chút nữa thì tụt xuống. Hắn vừa xách đai lưng vừa để trần nửa người trên đuổi theo, vừa đuổi vừa quát mắng, “Tiểu tử giỏi lắm! Lại dám lột áo của bản vương ra!”



“Thế Đan!” Công chúa Trường Tín rốt cuộc cũng đã chạy tới. Bà ta liền hét gọi Cảnh Thế Đan.



Tống Ý Mặc chạy vội ra bên ngoài phủ của Công chúa Trường Tín rồi ngồi vào xe ngựa và ra lệnh cho phu xe, “Hồi phủ mau lên, một phút cũng không được chậm trễ!”



Phu xe thấy toàn thân Tống Ý Mặc quần áo xộc xệch, tóc tai rối tung thì có chút hoảng sợ, nhưng dù sao cũng là phu xe được Hầu phủ huấn luyện, vả lại cũng đã gặp qua rất nhiều loại chuyện, ông ta liền nhanh chóng bình tĩnh lại và đáp lời Tống Ý Mặc rồi đánh xe rời khỏi đó.



Tống Ý Mặc xuống xe bên ngoài cửa lớn của Hầu phủ. Bước chân không ngừng lại chút nào, nàng chạy vội vào phòng và gọi Thanh Mai, “Vào đây giúp ta!”



Thấy Tống Ý Mặc trông vô cùng nhếch nhác, giọng nói thì run rẩy, trong lòng Thanh Mai cũng biết có chuyện bất thường. Nàng ta vội vàng đóng chặt cửa phòng lại và tiến lên hầu hạ.



Non nửa canh giờ sau, La phu nhân cũng dẫn đám người Tống Ý Châu trở về. Vừa bước vào phủ, La phu nhân liền sai người đỡ Tống Ý Châu về nghỉ ngơi, lại xua Tống Ý Thiền và Tống Ý Bội đi thay trang phục, còn mình thì vội vội vàng vàng tới gặp Tống Ý Mặc.



Lúc này Tống Ý Mặc đã xử lý xong xuôi mọi chuyện và đang nghiêng người nằm trên giường. Khi thấy La phu nhân bước vào, nàng cũng không đứng dậy mà chỉ đỏ mắt gọi, “Mẹ!”




“Chị mang vào đây và treo lên cho ta!” Tống Ý Mặc phân phó xong lại tự mình đi tìm roi. Đợi Thanh Mai vào phòng và treo áo lên xong xuôi, nàng liền quất roi lên áo, vừa quất vừa mắng chửi, “Đồ cầm thú! Đồ điên! Đồ điên!”



Thanh Mai trông thấy bộ dạng hung dữ của Tống Ý Mặc thì không khỏi rụt vai lại và lặng lẽ lùi về phía sau hai bước. Đợi tới khi Tống Ý Mặc đánh đến mệt, nàng ta mới tiến lên đỡ lấy roi và giúp Tống Ý Mặc ngồi xuống, đồng thời nhỏ giọng nói, “Tiểu Hầu gia, mang đồ ăn sáng vào được chưa ạ?”



Tống Ý Mặc khua roi một hồi cũng thấy trong lòng vui vẻ lên chút ít. Nàng trả lời,”Không cần gọi vào. Ta tới chỗ mẹ ăn sáng.”



Thanh Mai vội hầu hạ Tống Ý Mặc thay quần áo, thu dọn một hồi, lại chải đầu cho nàng xong mới đỡ nàng rời khỏi phòng.



Tống Ý Mặc kéo tay Thanh Mai ra và cười nói, “Ta cũng chẳng phải bị bệnh, chị không cần căng thẳng như vậy!”



“Tiểu Hầu gia thế này so với bị bệnh còn khiến người ta căng thẳng hơn nhiều.” Thanh Mai cúi đầu đáp.



Trước hành lang, Họa Mi đang đứng trơ mắt nhìn Thanh Mai và Tống Ý Mặc thân thiết nói chuyện. Trong lòng nảy sinh ghen ghét, nàng ta cũng chỉ có thể âm thầm nghiến răng.



Trong phủ Huệ vương, mới sáng sớm Cảnh Thế Đan đã hắt xì mấy cái. Hắn ôm trán nói, “Ai đang mắng bản vương thế nhỉ?”



Tiểu nội thị Niệm An vừa đi tới hầu hạ Cảnh Thế Đan mặc quần áo vừa nói, “Biết đâu lại có người đang nhớ nhung Huệ vương điện hạ thì sao!”



“Bản vương cảm thấy, chỉ có thể là tên tiểu tử Tống Ý Mặc đang nguyền rủa bản vương thôi.” Cảnh Thế Đan nói xong lại nhớ tới chuyện hôm qua. Hắn lẩm bẩm, “Tiểu tử to gan dám lột áo của bản vương. Ngày nào đó bản vương cũng phải lột áo hắn ra, để hắn phải hối hận vô cùng vì chuyện hắn đã làm ngày hôm qua mới được!”



Niệm An không dám mở miệng nói gì nữa, chỉ cẩn thận cài áo lại cho Cảnh Thế Đan.



Cảnh Thế Đan cúi đầu nhìn Niệm An, đột nhiên phát hiện Niệm An mi thanh mục tú, đứng ở đằng trước cũng chỉ tới bả vai mình. Hắn bỗng đưa tay ôm chầm lấy Niệm An rồi áp gã tới bên cạnh giường và dí mũi ngửi ngửi. Rất nhanh sau đó hắn lại lắc đầu nói, “Người ta mười hai tuổi, ngươi cũng mười hai tuổi, vì sao người ta cơ thể mềm mại, trên người còn có hương thơm lạ lùng, còn ngươi thì cứng đơ đơ, trên người còn có mùi mồ hôi khó ngửi nữa chứ? Thật khiến người ta thất vọng!”