Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 24 :

Ngày đăng: 13:05 18/04/20


Cảnh Thế Viêm sao lại chịu buông tay? Hắn cười nói, “Anh với cậu em vợ nói chuyện gì, tý nữa tôi hỏi lại, cậu em vợ đương nhiên sẽ nói cho tôi biết. Tôi có đi hay không cũng giống nhau thôi.”



Cảnh Thế Đan không hề để ý tới Cảnh Thế Viêm mà tới gần Tống Ý Mặc rồi đột nhiên ôm ngang lưng nàng và khiêng lên bả vai rồi chạy vội về phía trước, vừa chạy hắn vừa quát Cảnh Thế Viêm, “Không được đuổi theo. Nếu không ta sẽ ném cậu ta xuống nước.”



Cảnh Thế Viêm ngẩn người. Hắn vẫn đuổi theo, vừa đuổi vừa hô, “Anh buông cậu ấy ra!”



Bị Cảnh Thế Đan khiêng trên vai, đầu tiên, Tống Ý Mặc vô cùng kinh hãi, tiếp theo là cố gắng vùng vẫy thoát ra. Mắt thấy Cảnh Thế Viêm đuổi theo, nàng sợ sẽ kéo theo những người khác đến xem nên đành phải ngừng giãy dụa và lớn giọng nói với Cảnh Thế Viêm, “Thuận vương điện hạ yên tâm! Tôi không sao đâu, anh không cần theo đâu.”



Thấy Tống Ý Mặc nói thế, Cảnh Thế Viêm mới nhớ tới thân phận của Tống Ý Mặc. Tin rằng Cảnh Thế Đan sẽ không thực sự gây bất lợi cho nàng, hắn liền dừng bước lại.



Cảnh Thế Đan khiêng Tống Ý Mặc chạy rất nhanh tới một nơi yên tĩnh rồi ném nàng xuống đất và thở một hơi, “Giờ cậu phải cảm tạ bản vương thế nào đây?”



Tống Ý Mặc lạnh nhạt nhìn Cảnh Thế Đan, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.



Cảnh Thế Đan nói, “Cậu không muốn gả chị gái cho bản vương, bản vương đã giúp giải quyết chuyện này bằng cách xin Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn cho chị cậu và Thế Viêm đó. Việc này chẳng lẽ không đáng cảm tạ sao?”



Vô sỉ thật! Rõ ràng là do chúng ta tự mình cố gắng cầu được sự đồng tình của Thái hậu mới có được kết quả này, hắn lại dám đến lĩnh công lao. Tống Ý Mặc sửa sang lại ống tay áo, kéo kéo góc áo rồi nói, “Huệ vương điện hạ, cái chúng tôi phải dập đầu tạ ơn là hoàng ân chứ không phải ngài.”



“Thật không?” Cảnh Thế Đan tiến lên phía trước từng bước. Hắn cúi đầu tìm đôi môi của Tống Ý Mặc và mỉm cười nhàn nhạt, “Bản vương phát hiện ra, cậu còn thú vị hơn chị cả nhà cậu nhiều.”



Mùi đàn hương từ vạt áo của Cảnh Thế Đan theo gió thoảng tới chóp mũi của Tống Ý Mặc. Tống Ý Mặc bỗng cảm thấy bắt đầu nong nóng trên mặt. Nàng nhanh chóng lùi lại phía sau hai bước rồi cao giọng nói, “Huệ vương điện hạ, ba lần bốn lượt ngài cứ trêu đùa tôi, vậy ý ngài muốn gì?”



Cảnh Thế Đan dừng bước. Hắn vừa xoa mũi vừa nghĩ: Đúng vậy, mình chẳng qua cũng chỉ là một vương gia, giờ muốn biến một người có tước vị tiểu Hầu gia thành luyến đồng bên mình, chưa nói tới chuyện đối phương không đồng ý, cho dù đối phương có đồng ý đi chăng nữa thì người nhà của đối phương liệu có thể đồng ý sao? Nếu muốn chuyện này thành công, muốn ai thì có người đó, muốn nuông chiều ai cũng được, trừ phi mình trở thành Hoàng đế. Xem ra phải bí mật bàn bạc thêm với Quý Bố để đẩy nhanh chuyện này mới được.




Khúc Hồng cười nói, “Tiểu Hầu gia xem cẩn thận nhé, tất cả những thứ này đều chuẩn bị được đưa tới phủ Thuận vương đấy. Mà tương lai tất cả đều là của chị ngài rồi.”



Tống Ý Mặc cười nói, “Tất cả chỗ này đều là vải tốt mà. Chỉ có điều mấy tấm này có màu trầm quá.”



Khúc Hồng nói, “Ngài không biết rồi, tất cả những thứ này sẽ được giữ trong kho để thưởng cho người ta. Mấy người tuổi còn nhỏ thì có thể thưởng vài nén bạc, mấy việc nhỏ cũng có thể trót lọt, còn với những người lớn tuổi thì thưởng tơ lụa mới là nể mặt người ta.”



Tống Ý Mặc đương nhiên không biết mấy việc này. Nàng vội vàng hỏi tường tận rồi định sau khi về phủ sẽ nói cho Tống Ý Châu nghe để nàng ấy không làm sai.



Khúc Hồng lại nói, “Tiểu Hầu gia cũng không cần lo lắng. Đến lúc đó tất nhiên sẽ có nhóm bà bà chỉ cho Thuận vương phi biết, sẽ không có sai sót gì đâu.”



Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có người vào báo, “Khúc đại nhân, tiểu Hầu gia, Huệ vương điện hạ tới ạ.”



“Anh ta tới đây làm gì?” Tống Ý Mặc cả kinh.



Nhanh chóng có người đưa Cảnh Thế Đan đi vào, phía sau hắn còn có Triển công công.



Triển công công thấy Khúc Hồng và Tống Ý Mặc liền bình tĩnh nói, “Hoàng thượng có khẩu dụ, cho phép Huệ vương điện hạ tới xưởng dệt may để cùng xử lý công việc với Khúc đại nhân.”



Tên cầm thú biến thái này cũng muốn tới xưởng dệt may ư? Những ngày của ta về sau thế nào bây giờ? Tống Ý Mặc vừa quay đầu đúng lúc Cảnh Thế Đan cười dài nhìn qua. Lưng nàng nhất thời đẫm mồ hôi và có chút rét run.



Cảnh Thế Đan rất vui mừng: Về sau mỗi ngày đều có thể trông thấy tiểu luyến đồng của ta rồi!