Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 3 :

Ngày đăng: 13:05 18/04/20


“Anh Ý Mặc, chẳng phải anh cũng thích chè hạt sen ngọt hay sao? Bát này để cho anh, em sẽ lấy cho cha bát khác.” Trần Song Ngọc nói xong liền đem bát chè tới trước mặt Tống Ý Mặc đồng thời quay sang cười hối lỗi với Trần thị trung rồi vén mành chạy đi.



“Đứa nhỏ này!” Trần thị trung lắc lắc đầu và quay sang bảo Tống Ý Mặc uống chè.



Tống Ý Mặc đương nhiên không từ chối ý tốt của Trần thị trung. Nàng múc một muỗng chè lên ăn rồi khen, “Hạt sen rất ngon!”



Trần thị trung cười cười nhìn Tống Ý Mặc ăn mấy muỗng chè. Khi nàng bỏ thìa xuống, ông ta liền gọi người hầu bưng nước vào để Tống Ý Mặc súc miệng. Xong xuôi mọi việc, đợi nha hoàn lui xuống ông ta mới hỏi, “Tiểu Hầu gia sao lại muốn ta đi đón mẹ con Ôn thị trở về?”



Sắc mặt của Tống Ý Mặc trở nên trịnh trọng. Nàng trả lời, “Một năm trước Ôn thị đã tới tìm cháu. Bà ta quỳ xuống đất rồi dập đầu nói năm đó khi nghe nói cha cháu mất đi, nếu không vì còn có một đứa con gái thì bà ta đã muốn đi theo ông ấy rồi. Giờ con gái cũng sắp tới tuổi cập kê, bà ta cũng muốn tìm người có gia thế để gả cho, có điều con gái đi theo bà ta rốt cuộc tìm không được gia đình nào tử tế. Nếu cháu bằng lòng cho con gái của bà ta quay về Hầu phủ và giúp cô ta tìm được một hôn sự tốt đẹp thì bà ta sẽ tự nguyện tự sát ở trước mặt mẹ cháu để giải trừ mối hận năm đó của mẹ.”



Trần thị trung nghe tới đây thì sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Ôn thị này thật quá mức càn quấy. Cô ta nghĩ mình là ai cơ chứ?”



Tống Ý Mặc giận dữ nói, “Cháu lúc ấy tất nhiên là từ chối rồi. Sau khi hồi phủ trong lòng cháu cũng rất bất an, nhưng vì sợ mẹ suy nghĩ nên cháu chỉ có thể giấu giếm việc này. Hiện giờ trong cung truyền tin ra muốn chọn mấy người con nhà công thần để tiến cung, mẹ cháu nhớ tới Tống Ý Thiền và muốn tìm bọn họ về phủ, chẳng may tin tức trong cung là chính xác thì sẽ gả Tống Ý Thiền vào cung. Mẹ cháu rất kiên định, bà ấy đã muốn làm việc gì thì chắc chắn sẽ không thất bại. Nhưng cháu nghĩ Tống Ý Thiền dù sao cũng là con gái của cha, dù sao cũng là chị gái của cháu. Nếu được thì cháu cũng muốn tìm giúp một cuộc hôn nhân tốt đẹp, xem như cháu giúp cha giải quyết mọi việc.”



Trần thị trung nghe tới đây liền gật gù, “Ý cháu là muốn thừa dịp này đón mẹ con Ôn thị về phủ và nghĩ cách giúp Tống Ý Tiền tìm một hôn sự tốt phải không?”



Tống Ý Mặc trả lời, “Đúng là như vậy. Chuyện trong cung muốn tuyển phi chẳng phải còn chưa xác thực sao? Nếu là thật thì lúc đó cháu sẽ tìm cách khác, chưa chắc đã phải để chị ấy tiến cung.”



Trần thị trung cúi đầu trầm tư một hồi mới nói, “Trước kia chẳng phải nghe nói Huệ vương muốn nhắm vào chị cả nhà cháu sao? Nếu chuyện này là thật thì Hoàng thượng có muốn tuyển phi cũng sẽ không thể tuyển trong phủ nhà cháu. Như vậy thực ra có thể tránh được chuyện tiến cung rồi.”



Đương kim Hoàng đế Cảnh Nam Thiên có tất cả bốn đứa con trai và một đứa con gái. Con thứ hai Huệ vương Cảnh Thế Đan là con do Khương quý phi sinh ra.



Nhắc tới Cảnh Thế Đan là Tống Ý Mặc lại có chút trầm lặng. La phu nhan vẫn nghi ngờ cái chết của Tống Khản có liên quan tới Khương quý phi và ngầm hận Khương quý phi đến thấu xương. Bà sao có thể đồng ý gả Tống Ý Châu cho Cảnh Thế Đan được? Bên kia cũng thế, Khương quý phi cũng căm thù người nhà họ Tống, bà ta cũng không thể đồng ý để Cảnh Thế Đan cưới Tống Ý Châu đâu.




Trong phòng khách, La phu nhân nhìn Ôn thị đang quỳ gối và liên tục dập đầu cạnh mình. Bà nhận thấy bản thân không oán hận bà ta như trong tưởng tượng.



Ôn thị cùng lắm chỉ ba mươi ba tuổi. Năm đó bà ta là một mỹ nhân như hoa như ngọc, trải qua mười mấy năm kham khổ, Ôn thị giờ cũng đã già nua tiều tụy đi nhiều làm cho người ta không tưởng tượng ra được bà ta từng có lúc nở mặt nở mày như vậy. La phu nhân nhìn Ôn thị, trong lòng bỗng dấy lên sự thoải mái khó tả nhưng sắc mặt bà vẫn lạnh băng và không nói nửa lời.



Tống Ý Thiền quỳ gối bên cạnh Ôn thị cảm thấy lo lắng dị thường. Nàng ta rất sợ La phu nhân không nể mặt Trần thị trung mà đuổi thẳng cổ mẹ con nàng ta đi.



Đúng lúc đó thì có người báo tin, “Tiểu Hầu gia đến rồi!”



Tống Ý Mặc bước vào phòng. Nàng chào hỏi Trần thị trung trước rồi mới nhìn sang La phu nhân và hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy mẹ? Sao lại tranh cãi ầm ĩ thế?”



Trần thị trung kể sơ qua chuyện năm đó được Tống Khản nhờ vả rằng khi nào Tống Ý Thiền đến tuổi cập kê thì giúp đưa mẹ con nàng ta về phủ. Ông ta lại nói, “Việc này cũng do ta suy nghĩ không chu toàn, không nói trước với phu nhân và tiểu Hầu gia tiếng nào đã đưa người trở về.”



Ôn thị vừa nghe nói thế liền cướp lời, “Là tôi, là do tôi đã cầu xin Trần thị trung, nhờ ngài ấy đưa chúng tôi vào phủ.” Ôn thị nói xong lại hướng về phía La phu nhân mà dập đầu, “Xin phu nhân thu nhận Ý Thiền. Tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp phu nhân!”



La phu nhân lạnh lùng nói, “Hầu phủ chúng ta đều có trâu có ngựa, không thiếu nhà ngươi đâu!”



Tống Ý Thiền lúc trước đã được Trần thị trung dặn dò, vừa nghe La phu nhân vẫn kiên quyết không chịu, nàng ta vội vội vàng vàng tới trước mặt Tống Ý Mặc mà khóc ròng, “Tiểu Hầu gia…”



Trần thị trung cũng lựa thời điểm nói vào, “Tiểu Hầu gia, nó dù sao cũng là huyết mạch của lão Hầu gia, cứ để ở bên ngoài sẽ có lúc bị người ta ức hiếp, lúc đó mà chuyện xưa được lục lại sẽ khiến người ta nói ra nói vào. Chi bằng cứ giữ bọn họ lại.”



Tống Ý Mặc chưa kịp lên tiếng thì bên ngoài đã vọng vào tiếng nói của Tống Ý Châu, “Từ khi nào mà Hầu phủ của chúng ta phải nhận nuôi chó nuôi mèo vậy?”