Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 37 :

Ngày đăng: 13:06 18/04/20


Lầu Thái Bạch nằm trên đoạn đường phồn hoa của kinh thành, phong cảnh rất đẹp và độc đáo, các quan to quý nhân khi có chuyện vui muốn mở tiệc, muốn bao sương phòng đều phải đặt từ trước, nhưng Tống Ý Mặc hiện giờ đã là quốc cữu (em vợ của vua), nàng chỉ cần sai người tới lầu Thái Bạch nói một tiếng là chưởng quầy đã vội đích thân sắp xếp một sương phòng rộng nhất và tốt nhất ở đó.



Buổi tối, Tống Ý Mặc tổ chức tiệc ở lầu Thái Bạch. Trừ một vài người ở xưởng dệt may, nàng còn mời thêm Cảnh Thế Đan, Cảnh Thế Viêm và đám người Thạch Khang, Trần Song Ngư.



Giữa bữa tiệc, mọi người lại nâng chén chúc mừng Tống Ý Mặc. Tống Ý Mặc liên lục nói lời cảm tạ.



Khúc Hồng cũng có mặt nhưng chỉ uống hai chén rồi nói trong nhà có việc và rời đi trước.



Thạch Khang và Tống Ý Mặc ngồi cùng bàn. Hắn cúi xuống thì thầm bên tai nàng, “Tiểu Hầu gia được thăng lên làm phó cục trưởng, Khúc đại nhân hình như không được vui lắm phải không?”



Tống Ý Mặc nói, “Không đến mức ấy đâu? Chiều nay có người nhà họ Khúc tới xưởng dệt may báo tin ái thiếp của ông ấy bị động thai và sắp sinh, ông ấy vội về cũng là chuyện bình thường.”



Lúc này Thạch Khang mới thoải mái nói, “Thì ra là thế.”



Thực ra Tống Ý Mặc cũng đoán Khúc Hồng không vui, nhưng hiện tại người ta là cấp trên của nàng, nói chung là không nên đắc tội, đương nhiên cũng không thể nói xấu Khúc Hồng trước mặt người khác.



Thạch Khang lại nhắc nhở, “Cha của Khúc đại nhân trước đây chính là phụ tá trong phủ của Công chúa Trường Tín, ông ta đương nhiên cũng một lòng hướng về phủ Công chúa, có chỗ dựa cực kỳ vững chắc. Cậu cũng nên đề phòng một chút.”



Tống Ý Mặc thấp giọng nói, “Tôi biết rồi.”



Thạch Khang đang nói chuyện bỗng thấy có mấy sợi tóc của Tống Ý Mặc hơi rối. Hắn nhịn không được giơ tay vuốt vuốt giúp nàng rồi cười nói, “Tóc của cậu mượt thật đấy, ngay cả trâm cũng không giữ được.”



Tống Ý Mặc theo bản năng né tránh. Nàng nói, “Đừng lộn xộn!”



Cảnh Thế Đan ngồi đối diện với Tống Ý Mặc, mắt thấy Thạch Khang và Tống Ý Mặc châu đầu ghé tai, tư thế thân thiết thì có chút không thuận mắt. Khi đặt chén lên bàn, hắn bất giác đặt mạnh xuống khiến chén rượu vang lên cốc một tiếng.



Cảnh Thế Viêm ngồi bên cạnh Cảnh Thế Đan, thấy trong mắt Cảnh Thế Đan lóe lên sát khí, hắn giả vờ như không biết mà cười nói, “Anh không vừa ý vì rượu ở đây không ngon à?”




Thanh Mai dở khóc dở cười, “Trước đây còn ra dáng, giờ càng lớn lại chẳng ra thể thống gì hết.”



Đùa giỡn một hồi xong, Thanh Mai lại giúp Tống Ý Mặc lau khô người và mặc y phục, sau đó mới đỡ nàng lên giường nằm nghỉ.



Tống Ý Mặc vẫn có cảm giác chếnh choáng nên không chịu được chăn dày quá. Nàng sai Thanh Mai đổi sang cái chăn mỏng hơn nhưng Thanh Mai không chịu. Nàng ta chỉ đi mở một cánh cửa sổ rồi cười nói, “Nửa đêm về sáng có thể lạnh, tiểu Hầu gia dùng chăn mỏng thì sao đủ ấm? Mở một cửa cho thoáng thì tốt hơn.”



Tống Ý Mặc tự nới lỏng y phục ra, bất chợt nhớ tới ánh mắt của Cảnh Thế Đan, nàng vội túm chặt y phục rồi lẩm bẩm, “Cầm thú!”



Thanh Mai đợi Tống Ý Mặc ngủ mới đi đóng cửa sổ và thổi tắt đèn rồi nằm xuống chiếc giường kê bên cạnh.



Đêm đó, Tống Ý Mặc mơ thấy rất nhiều chuyện. Trong giấc mơ của nàng, trước ngực có một đôi bạch thỏ phấn khích mọc ra, áo bông có muốn giấu cũng không giấu được, vừa đi mấy bước liền rung rung mấy cái. Nàng không thể không lấy vải buộc chặt đôi bạch thỏ lại. Không ngờ nàng vừa đi ra đường thì tấm vải ngực đột nhiên bị lỏng ra, đôi bạch thỏ cũng đột nhiên rung động. Ngay sau đó, Cảnh Thế Đan xuất hiện ngay trước mặt nàng. Hắn nhìn ngực nàng rồi nói, “Ngực lớn như vậy rồi, còn nói mình không phải con gái nữa không?” Nói xong, hắn lại sáp lại gần để nhìn cho rõ hơn.



“Huệ vương điện hạ, đừng làm vậy!” Tống Ý Mặc hô một tiếng rồi đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt.



Thanh Mai nghe thấy Tống Ý Mặc hô một câu Huệ vương thì cũng bừng tỉnh. Nàng ta hỏi, “Tiểu Hầu gia sao thế?” Nói xong, nàng ta khoác áo ngồi dậy nhìn Tống Ý Mặc.



Tống Ý Mặc trả lời, “Ta mơ một giấc mơ, trong mơ gặp một kẻ mặt người dạ thú.”



Ở một nơi khác, Cảnh Thế Đan lại mơ thấy một giấc mộng xuân. Cô gái trong mộng cùng lắm chỉ mười hai mười ba tuổi nhưng cơ thể phong lưu, quyến rũ xinh đẹp, hiếm thấy nữa là trước ngực cô gái lại xuất hiện một đôi bạch thỏ, hai tay tựa hồ có muốn nắm giữ cũng không được. Hắn nhìn cô gái kia, nhìn một lúc mới phát hiện đó là Tống Ý Mặc mặc trang phục con gái. Hắn liền kinh hãi hỏi, “Ơ, chẳng phải cậu là nam sao? Sao lại thành con gái thế này?” Nói xong, hắn lại giơ tay lên sờ, định sờ một chút xem là thật hay giả.



Lòng bàn tay có cảm giác nóng ấm, hoạt sắc sinh hương, tư vị thật khó tả. Cảnh Thế Đan kinh ngạc, thì ra là thật?



“A Mặc, cục cưng ơi!” Cảnh Thế Đan ở trong mộng không nhịn được hô lên một câu.



Niệm An gác đêm nghe được tiếng la liền nhủ thầm, “Chỉ là một bức tranh thôi, sao lại thành mộng xuân được nhỉ?”