Mưu Sắc
Chương 20 : Ái ân (có thịt)
Ngày đăng: 00:58 19/04/20
“Thấm Nhi, nghe ta nói, ân…” Giọng nói trầm thấp bỗng bị kéo cao. Nữ tử vốn vẫn dán trên người hắn đang dùng hàm răng nhỏ nhọn hoắt nhắm ngay nơi nào đó trước ngực cắn một cái.
Ánh mắt Mộc Tử Ảnh nhất thời thay đổi, vừa thâm sâu vừa đen đặc, tựa như một màn sương ngập trong đêm tối, không thể nhìn rõ trong đó có gì. Bỗng nhiên ngay sau đó, hắn rút tay Lê Thấm ra khỏi vạt áo, nhấc toàn bộ thân mình nàng lên, khiêng ở trên vai.
Trời đất lay chuyển, Lê Thấm cảm thấy đầu choáng váng, tay chân nặng nề, trong người có cái gì rục rịch hiện lên, nàng khó chịu phát khóc, tiếng khóc nho nhỏ vang lên thổn thức.
“Ngoan, đừng khóc.” Mộc Tử Ảnh vỗ nhẹ mông nàng, an ủi.
Động tác này chỉ kéo dài một lát, chân Mộc Tử Ảnh giẫm lên đống chai lọ đựng thuốc bột khiến hắn trượt chân ngã trên mặt đất. Cảm thấy thân thể nữ tử kề sát trên người hắn càng ngày càng nóng, dường như sắp bị thiêu cháy. Hắn liền không do dự khiêng người lên trên vai đi đến chiếc giường duy nhất trong điện. Bước chân nhìn như vững chắc thực ra đã rất lộn xộn.
Màn lụa thêu cảnh ruộng đồng xanh tươi buông xuống, cùng lúc đó đôi giày trắng thêu hình mặt trăng cùng đôi giầy song điệp vờn hoa cũng bị cởi ra, xiêu vẹo rơi trên mặt đất. Sau đó là một loạt tiếng động ma sát khi cởi quần áo phát ra, quần dài của nam tử cùng một góc yếm của nữ tử ở trong màn không cẩn thận lộ ra một góc, rũ xuống dưới. Bỗng một cơn gió thổi qua, sa màn bị thổi bay lên, lộ ra hai người đang quấn lấy nhau, ở trong bộn bề quần áo mà triền miên đan vào nhau.
Tiếng khóc nho nhỏ của nữ tử ngày càng yếu, chậm rãi thay đổi thành tiếng than, uyển chuyển mà êm tai. (lau mồ hôi )
Một lần lại một lần luật động, khiến tấm sa màn ruộng đồng xanh tươi kia một lần lại một lần nhẹ bay.
…
Nguyệt Dung nghi hoặc hỏi: “Mấy ngày nay công chúa không phải vẫn ngủ tốt sao, hôm qua sao tự nhiên ngủ không ngon, hay tại đêm qua đốt hương an thần?”
Vừa nghe đến hương an thần, Bích Chi lại tức giận. Nàng không nói gì chỉ nhận lấy nước ấm bưng vào.
Thực ra Lê Thấm đã tỉnh rồi. Chẳng qua nàng đang nhìn sa màn tơ lựa trên đỉnh đầu mà ngẩn người. Rõ ràng đêm qua ý thức không rõ nhưng lúc này tất cả mọi chuyện diễn ra đều hiện lên rõ ràng. Từng chi tiết, từng động tác đều xuất hiện trong đầu nàng. Khuôn mặt Lê Thấm đỏ bừng, trong mắt cũng đong đầy nước mắt, trong lòng mang theo sợ hãi cùng bất an. Nàng đã thật sự thất trinh!
Tuy đêm qua ý niệm duy nhất trong đầu là đi tìm Mộc Tử Ảnh. Bởi nàng còn ôm một chút cầu may, nàng vẫn biết bên trong điện của Mộc Tử Ảnh cất giấu rất nhiều dược liệu quý hiếm. Trong lòng luôn nghĩ biết đâu Mộc Tử Ảnh có thể có thuốc giải tình hương cho nàng. Nhưng không biết có phải may mắn hay không mà nàng không được như nguyện.
Dù sao nàng đã sớm quyết tâm để Mộc Tử Ảnh thành phò mã của mình. Trải qua chuyện này, Mộc Tử Ảnh càng không thể thoát. Tối hôm qua ái ân, động tác của hắn rất dịu dàng che chở. Trong lòng Lê Thấm ấm áp, thực ra hắn đối với nàng hẳn cũng có tình ý. Bằng không sẽ không cẩn thận yêu nàng như vậy.
Buồn phiền trong lòng Lê Thấm biến mất, khóe miệng nhỏ nhắn cong lên. Nàng ngồi thẳng dậy, thấy vòng ngực như nở nang hơn, khuôn mặt vừa vơi bớt ửng đỏ của nàng lại trở về như trước.
Đêm qua, khi dược tính phát tác, nàng vẫn luôn quấn quýt lấy Mộc Tử Ảnh, triền miên đến hơn nửa đêm.
Cảm thấy trong tay đang cầm thứ gì đó trơn bóng, Lê Thấm mở bàn tay ra. Đó là một mảnh lụa màu nguyệt sắc, chính là từ áo ngoài màu nguyệt sắc hắn mặc hôm qua.