Mưu Sắc
Chương 28 : Đổ máu
Ngày đăng: 00:58 19/04/20
Vụt một tiếng, không khí dường như bị xé rách, một tia sáng lóe lên, mũi tên thẳng tắp hướng về phía ngực của nam tử áo trắng. Hai mắt nam tử mở to, nghiêng người tránh đi. Ngay sau đó, nóc nhà xung quanh chùa bỗng nhiên xuất hiện hơn hai mươi tên áo đen bịt mặt bay ra.
Trong đám người không biết có ai hét lên một tiếng, dân chúng vốn đang trật tự đi ra ngoài nay trở nên hỗn loạn, người nào cũng nhanh chóng chạy trốn. Thị vệ duy trì trật tự nhất thời không khống chế được tình huống xảy ra, chung quanh trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
Đám người áo đen thấy thời cơ đã tới nên nhảy xuống từ nóc nhà, vung đao đâm thẳng vào Mộc Tử Ảnh vẫn đang đứng đó. Vốn tưởng rằng người nọ sẽ thừa dịp loạn lạc mà rời khỏi, nào ngờ vẫn đứng yên không nhúc nhích ở một chỗ, giống như… cố ý chờ bọn họ?
Gã áo đen cầm đầu ý thức được điểm ấy, cảnh báo trong lòng càng trở nên mãnh liệt. Đáng tiếc mọi chuyện đã không thể lùi bước được nữa, cho dù đó có là một cạm bẫy, bọn họ cũng phải lấy được mạng Mộc Tử Ảnh!
Quả nhiên hơn mười thị vệ mang đao trên người đã xuất hiện xung quanh người quốc sư , hơn nữa còn có thêm cung thủ của ngự lâm quân, cả đoàn người vây quanh quốc sư, bảo vệ cẩn thận.
Gã áo đen vung tay lên, toàn bộ thủ hạ đều vọt tới. Thủ hạ của hắn tất cả đều là cao thủ hạng một, sao có thể sợ bọn họ.
“Bắn tên!” Nam tử áo trắng che mặt ra lệnh, thanh âm ẩn hàm uy hiếp, hùng hậu trầm thấp. Quân lính nghe lệnh, cung thủ lập tức nhắm ngay những người áo đen mà bắn, cung tên trong tay mạnh mẽ phóng vụt đi vù vù đâm đến, một mũi cung đã được phóng ra, đoạt một mạng người há chẳng phải chuyện nhỏ. Vài tên áo đen không tránh kịp đã bị trúng tên, mấy tên áo đen còn lại né tránh mũi tên nhọn sau đó lại cùng quân lính chém giết kịch liệt.
Thực hiển nhiên, mục đích của đám áo đen này chỉ có một, đó chính là lấy mạng quốc sư Mộc Tử Ảnh. Bọn chúng không hề cố gắng giao đấu với quân lính mà chỉ ứng phó với đám thị vệ vây quanh người đứng giữa. Gã áo đen cầm đầu võ nghệ hiển nhiên cao cường hơn những kẻ khác, hắn phóng vụt bay lên, đại đao trong tay trực tiếp hướng thẳng Mộc Tử Ảnh.
Nam tử áo trắng cười ha ha, đôi mắt lóe lên tia hùng hậu. Gã áo đen hoảng hốt, người này không phải Mộc Tử Ảnh! Xem ra lần giảng kinh này chính là cạm bẫy thiết kế riêng cho bọn hắn! Muốn chạy trốn, e rằng không thể được, chỉ đành bất chấp hết mọi giá sống chết đánh với kẻ đó. Mà nam tử áo trắng lại là một đối thủ thâm tàng bất lộ, rút đại đạo ra, chỉ trong vài chiên thức đã hóa giải được thế công của hắn.
“Ngươi không phải quốc sư Mộc Tử Ảnh, ngươi đến tột cùng là kẻ nào?” Gã áo đen hung tợn dõi theo nam tử áo trắng, chỉ có thể trách hắn lần này quá tham lam không điều tra tin tức rõ ràng đã nhận lời người ta. Nếu chúng huynh đệ đều chết hết, vậy kẻ đứng sau màn muốn hại quốc sư kia, thù này hắn không thể không báo!
Nam tử áo trắng kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt cương nghị góc cạnh.
Hai mắt gã áo đen không giấu nổi vẻ kinh ngạc, hắn đã từng gặp người này, đây chính là Thiếu tướng quân La Thiệu Minh, con trai Phiêu Kị tướng quân.
“Hôm nay ngươi sẽ chỉ có đi mà không có về, ngươi quay đầu nhìn xem, các huynh đệ của ngươi không chết thì cũng bị thương nặng, một nửa đã bị chúng ta bắt sống, ngươi còn muốn chống cự vô ích sao?” La Thiệu Minh nở nụ cười, “Ám sát quan viên triều đình là tội lớn, càng chớ nói đến đó lại là quốc sư đại nhân được người người tôn sùng, ngươi cũng muốn các huynh đệ của ngươi tất cả đều chết hết sao?”
Nhìn theo Tiết hoàng hậu rời đi, Lê Thấm ngóng ra ngoài cửa, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía thị nữ vẫn đứng ở một bên chưa nói lời nào, “Nguyệt Dung, ngươi muốn nói gì?”
“Công chúa, sau khi người hôn mê, thị vệ bên người quốc sư Triệu Ly có tới, còn hỏi thăm công chúa.”
Đầu óc Lê Thấm dần dần rõ ràng, một màn đổ máu dường như lại xuất hiện trước mắt. Từ chối một hồi lâu, Lê Thấm cuối cùng vẫn bỏ ngoài tai lời khuyên can của Bích Chi và Nguyệt Dung mà thừa dịp đêm tối lặng lẽ đi tới Tuyệt Trần cung.
Cơ hồ nàng vừa mới mở cửa ra, Lê Thấm liền nghe thấy tiếng đẩy cửa phanh một tiếng cách đó không xa. Mộc Tử Ảnh đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt ẩn trong đêm tối, khiến người ta không thể nào nhìn rõ.
Lê Thấm chậm rãi đi về phía hắn, bỗng nhiên một trận gió nổi lên, người nọ không biết từ khi nào đã đến trước mặt nàng, một tay ghìm nàng vào lòng.
Lê Thấm ôm lấy thắt lưng hắn, đầu chôn trong ngực hắn, buồn buồn nói: “Hôm nay ta rất sợ hãi, thật nhiều máu.”
Mộc Tử Ảnh vẫn ôm chặt nàng chợt có chút run rẩy, giọng điệu mềm mỏng, “Thấm Nhi đừng sợ, tất cả đều đã trôi qua rồi.”
Lê Thấm vâng một tiếng, bỗng nhiên cúi đầu nức nở, “Ta nhìn thấy chàng giết người!”
“Sợ ta sao?”
Lê Thấm lắc đầu, “Chính là cảm thấy có chút xa lạ.”
“Thấm Nhi, nhìn vào mắt ta.” Mộc Tử Ảnh dịu dàng nói, “Tất cả người trên đời này, duy chỉ có nàng là ta sẽ không làm thương tổn.”
Nàng ngắm khuôn mặt đang phóng to trước mắt mình, sau đó cảm thấy cánh môi có một chút mát lạnh rồi bị mút vào, cuối cùng lực càng ngày càng mạnh mẽ, Lê Thấm cũng chậm rãi đáp lại hắn, cùng hắn hòa hợp, thân thể mềm nhũn ở trong lòng hắn. Nàng nghĩ, nàng đã thật sự thích Mộc Tử Ảnh rồi.